Với chiếc kính dâm che đi nửa
khuôn mặt, nụ cười huyền bí luôn hiện hữu trên môi. Bước đi từ từ thong thả vào
trong, mọi ánh nhìn điều chiếu lên thân hình quyến rũ ấy với ánh mắt tò mò khó
hiểu.
Bàn tay Khánh Anh siết chặt
đến bật máu, anh đã đoán được người con gái này có mục đích gì.
Phá buổi lễ ~~~~~
-
Vương Thiên Anh,
đây đâu phải chỗ chơi của cô mà cô đến ! – Minh đứng dậy nói
-
Em chỉ xin 10
phút thôi, rồi em đi luôn – Yun cười cười đầy thách thức
-
Có chuyện gì? –
Khánh Anh lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn đi chỗ khác mà không nhìn vào nhỏ
Nhỏ
khẽ cười, bỏ kính xuống, đi lại vài vòng quanh song Anh, nhìn khắp mọi nơi
trong căn phòng sang trọng này.
Bí
ẩn đặt tay lên vai Thiên Anh khiến cô giật mình.
“Hoàng
đâu rồi, sao anh không có ở đây?” Thiên Anh thầm nghĩ, ánh mắt lo lắng nhìn về
xa xăm
-
Dừng ngay lại đi,
em không muốn buổi lễ này diễn ra – Yun nói như ra lệnh, cả căn phòng xôn xao
bàn tán
-
Cô có quyền gì mà
ra lệnh cho tôi – Khánh Anh cáu, hét lên.
-
Tất nhiên em có
quyền – Yun cười đầy ẩn ý, quét đôi mắt lạnh nhạt lên người Thiên Anh khiến cô
không khỏi hoang mang
Ánh
nắng heo hắt rọi vào, cả căn phòng trở nên im ắng lạ thường.
Yun
mở túi xách, lấy ra một sấp giấy trong đó, đưa cho Khánh Anh, trên môi nở nụ
cười nhìn về phía Thiên Anh đứng.
-
Cái gì vậy? – Tuyết, Nam,
Minh cùng đồng thanh, tiến lại gần chỗ Khánh Anh.
Thiên Anh cảm thấy chóng mặt,
đưa tay lên xoa xoa trán, Vy thấy vậy liền đến cạnh cô, hỏi han.
-
Cô đưa cho tôi
làm gì? – Khánh Anh trừng mắt lên hỏi Yun, cảm xúc trong anh thật hỗn độn biết
nhường nào. Anh mong suy nghĩ bây giờ của anh chỉ là ảo giác, không đúng, không
đúng.
-
Anh phải có trách
nhiệm, anh không thể đính hôn với cô gái khác, ngoại trừ em – Yun cười, đứng
khoanh tay vào ngực, thái độ nhìn anh
Thiên
Anh đứng bên cạnh, cũng hiểu ra được phần nào của câu chuyện,d đầu óc cô choáng
váng hơn, đôi mắt buồn bã nhìn Khánh Anh như tìm kiếm một câu trả lời thích hợp
cho bài toán khó này.
-
Khánh Anh, chuyện
là sao? – Tuyết bất ngờ quát, tay cầm tờ giấy mà muốn xé toạc nó ra
-
Giấy báo thai…-
Vy lẩm bẩm, cô cũng khá ngạc nhiên
-
Em không muốn cha
của đứa bé đính hôn và sẽ kết hôn với người khác không phải mẹ của nó, đứa bé
sẽ không có cha, nó sẽ giống ra sao? -
Yun giả vờ tội nghiệp
-
Cô dựa vào đâu mà
nói cô có thai với anh Khánh – Vy bực tức chen vào, ánh mắt nẩy lửa nhìn Yun
-
Anh Khánh, em có
nên nói “dựa vào đâu” không? – Yun đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Khánh Anh
Nãy
giờ, anh hoàn toàn im lặng, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này.
-
Thiên Anh, anh
xin lỗi – Khánh Anh nhìn thẳng vào mặt Thiên Anh, chiếc nhẫn cô đang cầm rơi
xuống đất một cách lạnh lẽo, mắt cô phủ một lớp sương dày đặc.
Tất
cả, tất cả là sự thật sao?
Cô
đưa tay quẹt nước mắt, bình tĩnh nói
-
Anh thừa nhận nó
là của anh sao.?
-
Anh…
-
Anh nói thẳng ra
đi, tối hôm đó chúng ta đã làm gì, anh phải có trách nhiệm, em không muốn con
em không có cha, để thiên hạ chê cười – Yun chen vào, nói những lời đau lòng
làm Thiên Anh chỉ muốn tan nát
-
Cô im miệng –
Khánh Anh giận dữ hét lên, Yun im bặt, trên môi vẫn nở nụ cười
-
Nếu anh không dám
thừa nhận thì anh quả là một thằng đàn ông tồi, anh chả còn danh dự gì. – Yun nói
tiếp
-
Tôi bảo cô im
miệng cơ mà – Anh quát
-
Nó là của anh? –
Cô hỏi lại lần nữa, giận dữ nhìn anh
-
Ừ - Anh trả lời
khô khan
-
Thế thôi vậy, trả
lại anh, em không muốn làm điều tội lỗi – Thiên Anh cúi xuống nhặt chiếc nhẫn
lên, kéo lấy tay anh rồi đặt chiếc nhẫn vào lòng tay anh, cười nhẹ
-
Điều tội lỗi gì?
– Anh hỏi
-
Đứa bé cần có cha
– Cô cười, cô không khóc, bởi cô không thể nào khóc được, ánh mắt cô buồn bã nhưng
cô để hiện nét cười
-
Ừ - Anh lạnh lùng
“ừ” khiến tim cô như vỡ vụn
-
Khánh Anh…- Nam, Minh, Tuyết
đồng thanh tức giận
Anh
vẫn lạnh lùng không nói thêm gì, anh chỉ lặng im nhìn cô, nhìn vẻ mặt đang cố nặn
ra nụ cười kia, thật nực cười, tầm này cô còn cố cười làm gì?
-
Thiên Anh – Vy vỗ
vai cô, an ủi
-
Tao không sao?
Yun
đứng nhìn thái độ của Thiên Anh, nhìn cô đang có ý định rời bỏ, nhỏ vui lắm, cố
tình cười trộm và nhỏ cũng không ngờ là Thiên Anh lại từ bỏ sớm như vậy.
Cô không
muốn từ bỏ, nhưng anh chẳng thèm níu kéo hay mảy may, cô không hề muốn đó là sự
thật nhưng nó lại là sự thật, đứa bé ấy sinh ra đời cần có cha, cô nên để gia đình
họ hạnh phúc chứ nhỉ?
Cô thầm
nghĩ !~~
Yun
tính sẵn rằng sẽ phá cái thai này đi, nhưng tình yêu của cô đối với anh mãnh
liệt quá, cô tưởng tượng những bộ phim thần tượng trên truyền hình cũng có
trường hợp dùng đứa bé ra đe dọa và lấy lại người đàn ông nào đó, nhỏ lại suy
nghĩ khác đi.
Và
điều đó làm nhỏ mãn nguyện biết mấy khi cơ hội có được anh trong tay đang lên
cao
Anh
ngốc lắm Khánh Anh ạ, mới đó thôi anh đã tin nó là của mình ư? Coi bộ lừa anh
cũng không khó lắm đâu.
Yun
nghĩ
Nhìn
cô như vậy mà anh vẫn lạnh lùng, anh sợ nói thêm lại làm tổn thương cô, nên anh
cứ im lặng, nhưng anh có biết đâu, anh càng im lặng thì cô càng đau hơn, anh
càng lạnh lùng thì anh càng dễ mất cô hơn.
Cô
gật đầu cười cười như một con ngốc.
Cô
là con ngốc, cô quá yêu anh để rồi đứng trước sự việc như vậy cô chỉ biết cười
Cô
không làm được gì mà. Chắc đứa bé sẽ quan trọng hơn cô. Vì nó là ruột thịt của
anh mà.
Anh
ác lắm.
Cô
chạy đi, cô không khóc, cho đến khi khuất bóng
Anh
vẫn đứng im lặng dõi theo bóng hình nhỏ nhắn ấy.
Thở
dài rồi ngồi xuống bất lực.
-
Vương Thiên Anh –
cha Khánh Anh bấy giờ mới lên tiếng
-
Dạ, thưa bác, lâu
lắm không gặp bác, bác vẫn khỏe chứ ạ?
-
Ừm, bác vẫn khỏe,
con vẫn chung tình với thằng Khánh nhà bác nhỉ?
-
Dạ….
Cô cứ chạy, cô không biết
mình nên đi đâu để thả lỏng tâm hồn, cô ngồi phệt xuống đất, hình bóng Phong
hiện lên
-
Hãy đến bên anh…
Cô
nhắm mắt, nước mắt ực ra khiến cô càng thêm rối bời, cô nhìn thấy Phong đang
mỉm cười với cô, nụ cười cậu đẹp lắm.
Cô
đứng dậy, bắt taxi lên đồi
Gió
thổi vi vu, bộ váy trắng lấm tấm bụi bặm, một chút phấn son cũng lem nhem vì
nước mắt.
Đến
trước mộ Phong, cô không kìm được nước mắt, cứ thế cô càng khóc to hơn.
Sao
anh không níu em lại, sao anh để em chạy đi mà không đuổi theo. Có phải em
không quan trọng, anh không yêu em bằng danh dự của mình?
Cô
ngồi đó khóc, mọi người nhốn nháo đi tìm cô, nhưng chẳng biết cô đi đâu.
Màu
đen của màn đêm đang dần buông xuống, cô mệt mỏi không cả đứng dậy được, điện
thoại cô cũng tắt nguồn, cô không muốn nghĩ ngợi thêm gì nữa cả.
Và.
Cô
sẽ cất anh trong ngăn lạnh của trái tim.
Cô
sẽ tìm nơi nào đó thật yên bình để tránh xa mọi thứ ở đây
Thật
sự cô rất sock
Về
đến nhà, thấy Vy và mọi người đang ngồi ở phòng khách, cô lưỡng lự mãi mới vào
-
Thiên Anh, em có
sao không? – Hoàng đứng dậy hỏi đầu tiên, anh nghe mọi người kể chuyện mà anh
còn sock hơn cả được chứng kiến.
-
Em không sao, mọi
người không cần lo – Cô nói rồi lắc đầu, đi lên phòng, mặc cho mọi người gọi
Cô
bật nguồn điện thoại lên, thấy sự quan tâm của mọi người dành cho mình mà cô
bật khóc, rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi lỡ, cô ấn số của một người bạn cùng
lớp và hỏi
-
Tớ Thiên Anh, có
kết quả thi đại học chưa bạn?
-
Có rồi đấy, có từ
hôm qua – Người bên kia nói
-
Ừ, cảm ơn nhé,
thôi tớ cúp máy
…
Sáng
hôm sau.
-
Vy…Vy dậy dậy –
Thiên Anh dậy trước, la om sòm gọi Vy dậy
-
Hôm nay chủ nhật,
ngủ chút nữa đi – Vy ngái ngủ
-
Đi xem kết quả
đi, tao hồi hộp lắm rồi
-
Kết quả gì?
-
Thi đại học ý
-
Trời đất ơi, mày
gọi tổng đài hay tra trên mạng cũng được mà, làm gì mà phải vác xác đến tận
trường làm chi.
-
Vậy à?
-
Ừ
Thiên
Anh cười rồi lấy lên mạng tra.
A
kia rồi, có tên cô trong danh sách học sinh đỗ đại học
Cô
cười rồi ghi ghi chép chép gì đó và gọi cho Thiên Kỳ
-
Alo anh Kỳ à? Em đỗ
đại học rồi, em tính đi du học Pháp 4 năm, anh giúp em nhé ! – Cô cười cười
-
Sao? Em đi du học
Pháp á? Em gái của anh nỡ xa thằng Khánh những 4 năm cơ á? – Thiên Kỳ cười lớn
chêu chọc, anh không biết chuyện gì nên anh đã vô tình đâm con dạo nhọn vào tim
cô
-
Dạ, vâng. Thế anh
có giúp em không? Hic hic – Cô nói với giọng buồn bã
-
Giúp chứ? Việc gì
của em gái là anh sẵn sàng mà, chắc có lẽ tuần sau em sẽ đi được luôn đấy
-
Dạ vâng, vậy để
em chuẩn bị. Cảm ơn anh trai, em cúp máy nhé!
Thiên
Anh cúp máy, nhìn vào danh bạ điện thoại
thấy số thuê bao của anh, suốt từ hôm qua anh chưa nhắn tin hay gọi điện gì,
anh đang dần cho cô vào quên lãng ư?
Cô
bật cười ngốc nghếch.
-
Thiên Anh, mày
tính đi du học thật sao? – Vy bên ngoài nghe thấy cô nói chuyện, lên vào trong
xem tình hình thế nào.
-
À ừ, đỗ đại học
rồi – Cô cười
-
Đáng lẽ mày phải
buồn chứ, sao mày cứ vui vậy – Vy cáu
-
Buồn vì gì? – Cô lại
cười
-
Mày đúng là…
-
Hết chuyện rồi
chứ gì, ra ngoài đi, tao đi ngủ lát. Nấu cơm nhé, hôm nay tao mỏi
Cô
nói rồi đi lên giường, đắp chăn kín đầu và thiếp đi trong nước mắt.
Ai bảo cô không buồn. Ai bảo
cô đang vui. Có ai biết được cô đang héo mòn lắm không?
Miệng và tim không có mối
liên kết nào hết, tim đau nhưng miệng vẫn có thể cười đấy thôi, đơn giản vì làm
gì còn nước mắt để khóc đâu.
Tối.
Thiên Anh đi ra ngoài dạo một
lúc, nơi này cô đã gắn bó rất lâu rồi, có lẽ cô sắp phải rời đi nên cô lúc nào
cũng tranh thủ đi ngắm cảnh ở đây
Từng hàng ghế đá, từng hàng
cây xanh rì rào đến những quán ăn ven đường, nơi đâu cũng có kỉ niệm đẹp
Cô lặng bước ra đến bờ hồ,
ghế đá anh hay ngồi giờ đang có cặp tình nhân khác ngồi, trông họ thật đẹp đôi
làm sao.
Cô gái kia đang cười, đang
hạnh phúc ôm lấy chàng trai của mình, y như cái lần cô với Khánh Anh ngồi đó.
À ừ, cái lần đó đã qua rồi.
Bước thêm vài bước nữa, cô
thấy anh. Anh đang đi về phía trước, không biết anh có nhìn thấy cô không, thấy
thế cô tránh mặt đi, cố tình lấp sau thân cây to để anh không nhìn thấy.
Cô đau lắm khi bước theo anh
là một người con gái khác, trông có vẻ hạnh phúc.
-
Anh đừng đi đến
đó, được không? – Yun kéo tay Khánh Anh lại khi thấy anh đang đi về phía thân
cây kia, nơi Thiên Anh đang ẩn mình sau vỏ bọc ấy
Nghe
vậy, anh chả buồn nói gì thêm. Anh vẫn lạnh lùng đi đến gần đó, anh biết cô
đang ở đó, nhưng…
Anh
đã vô tình bước qua, coi như không biết gì, Yun cười mãn nguyện chạy đến bên
khoác vai anh.
Cô
đã nhìn thấy, cô dựa người vào thân cây, nhắm mắt lại coi như chưa từng nhìn
thấy gì.
Anh
lạnh lùng quá.!Anh mất em rồi đấy…..
….