Trời
tối rồi sao?
Cả
ngày nhốt mình trong phòng, không quan tâm đến thời gian, thế mà thoáng cái đã
tối.
Màu
tối u buồn, những vì tinh tú thắp sáng đẹp lộng lẫy
Ánh
đèn đường yếu ớt hắt vào trong phòng qua khe cửa sổ thành một vệt dài
Thiên
Anh mệt nhoài đưa tay với lấy điện thoại để xem giờ.
Cô
thở dài : Đã hơn 9h rồi
Cô
ngủ lâu thế ư? Vy đâu rồi? Sao không có nhà.?
Cô
lười biếng ngồi dậy. Hay tay rang lên trời mệt mỏi. Bàn tay chạm vào không
trung như muốn níu kéo một thứ gì đó, bỗng nhiên nước mắt lại rơi. Nước mắt
không màu mà mặn đắng.
Ai
bảo nước mắt không màu nào?
Thật
ra nước mắt có nhiều màu lắm mà con người ta không nhìn thấy đó thôi.
Bây
giờ, nước mắt của cô đang có màu đau thương
Gần
một tuần nay, anh chưa liên lạc với cô, thật sự thì anh đã lãng quên cô rồi
sao?
Đang
suy tư, bỗng điện thoại cô đổ chuông. Là Thiên Kỳ gọi, cô bắt máy luôn không
cần nghĩ ngợi
-
Em nghe – Cô nói
với giọng khàn khàn
-
Em khóc à? – Anh cảm
nhận được giọng nói ấy có “mùi vị” gì, anh hỏi cô, xót xa
-
Sao anh nghĩ là
em khóc chứ? Hic hic – Cô cố cười
-
Nghe giọng em là
anh biết, lại có chuyện gì hả? – Anh lo lắng hỏi, cô bên này không thể nhìn
thấy được đầu dây bên kia anh đang nhíu mày nghĩ ngợi nhiều
-
Em không sao mà?
Anh gọi em có chuyện gì? – Cô cười trừ, lảng tránh bằng câu hỏi khác
-
Em ra bờ hồ cạnh
nhà đi, anh muốn gặp em, xem em gái của anh thế nào nào? – Anh cười, cô giật
mình lúng túng, mơ hồ hỏi
-
Ơ, giờ này anh
phải ở bên Mỹ chứ, sao anh lại ở đây, gặp em thế nào được?
-
Em không muốn gặp
anh chứ gì? – Anh vờ giận dỗi
-
Đâu có, anh đợi
em 5 phút em ra liền nhé! – Cô cười vui vẻ rồi lịch sự chào anh và cúp máy.
Tiếng
tút tút sau đó là tiếng thở dài hời hợt của cô. Cô chuẩn bị rất nhanh rồi đi ra
bờ hồ gặp anh
Gió
thổi vi vu, ánh trăng vàng rực rỡ nhẹ nhàng soi gương dưới mặt hồ đang gợn sóng
nhẹ.
Tiếng
cười nói xôn xao, đâu đó có những cô cậu học sinh ngồi cạnh nhau nói về chủđề
gì đó, à hình như về chủ đề “tiểu thuyết tình yêu”.
Cô
bước qua, nghe thoang thoảng được vài câu nhưng nó lại in sâu vào trong tâm cô “
Tiểu thuyết tình yêu là những câu chuyện dài lãng mạn nhưng có phần bi đát,
nhất là cặp đôi nhân vật chính, nếu không cẩn thận là họ mất nhau như chơi…”
Có
phải cô cũng giống như vậy không? Có phải cuộc đời cô cũng như một cuốn tiểu
thuyết nào đó không? Lênh đênh và bi đát!
Liệu
cô có thể trải qua nhưng nỗi đau đến thấu vào xương tủy, nỗi đau ăn mòn con tim
cô không?
Cô
bật cười ngây dại rồi lại bước đi
Trong
ánh đèn vàng mập mờ, hàng cây ngả bóng đen che lấp tầm nhìn. Cô nheo mắt khi
nhận ra, anh đang ngồi trên chiếc ghế đó, chiếc ghế có cả tên của hai người “Song
Anh”
Sao
trông anh có vẻ cô độc vậy, người con gái kia đâu rồi, sao anh không đi cùng cô
ta.
Anh
lặng im ngồi đó, cây cỏ cũng ngừng hoạt động vì khắp người anh tỏa ra bá khí
hết sức lạnh lùng. Mọi thứ xung quanh anh đều lạnh tanh, không cảm xúc
À
ừ? Song Anh, cô gái kia cũng tên Anh mà nhỉ?
Vương
Thiên Anh?
Ồ!~~~~
Thế
nên cái tên Song Anh vẫn tồn tại, chỉ khác là người con gái mang tên Anh đã
được người con gái mang tên Anh khác thay thế.
Thật
đáng buồn cười.
Cô
quay mặt đi, không để ánh mắt mình dõi theo anh nữa, cô đi về hướng khác rồi
tìm đến chỗ hẹn với Thiên Kỳ.
Cô
thầm nhủ “Có phải tối nào anh cũng ngồi ở đó không?”
A
kia rồi, Thiên Kỳ đang đứng cạnh bờ hồ phía nam, anh đang ngắm nghía khung cảnh
xung quanh lâu ngày không được ngắm. Ánh mắt anh ánh lên nhiều thứ cảm xúc khó
tả
Bàn
tay anh siết nhẹ vào thành bờ hồ, rồi cúi cúi đầu xuống, cũng muốn soi gương
giống ánh trăng kia.
-
Anh, anh chờ em
lâu chưa? – Cô len lén chạy đến, vỗ vai anh làm anh giật mình ngoái đầu lại
cười cười nói nói
-
Em muốn hù chết
anh đấy à?
-
Em đâu xấu tính
như anh đâu mà! – Cô chun mũi chọc ghẹo anh
-
Á, lâu không gặp
em dám lên mặt với anh hả? Em được lắm nhá – Anh véo má cô, hai tay lắc lắc
gương mặt bầu bĩnh, gương mặt ấy vẫn thế, vẫn bầu bĩnh và xinh đẹp, chỉ là ánh
mắt ấy có vẻ buồn đi hơn trước rất nhiều, mặc cho cô có cười tươi thế nào nhưng
anh vẫn nhìn thấy được tâm trạng của cô qua ánh mắt ấy
-
Em có chuyện buồn
gì đúng không? – Anh thôi đùa, nhẹ giọng hỏi cô. Cô hơi gượng cười, nhíu mày
nhìn anh
-
Em vẽ chữ “buồn”
trên mặt sau mà anh lại hỏi em như vậy?
-
Không, anh nhìn
vào mắt em – Anh điền đạm nói
-
Người ta nói em
có ánh mắt buồn mà, anh quên rồi hả? Cả mẹ cũng nói vậy, cho nên em vui thì mắt
em vẫn buồn, thế thôi mà anh cũng…- Cô bĩu môi, lôi ra lí sự cùn
-
Em không muốn nói
thì thôi vậy, mà em đã chuẩn bị xong hết chưa? – Anh hỏi
-
Chuẩn bị gì ạ? –
Cô ngơ ngác hỏi
Anh
nhìn cô cười, cốc nhẹ lên trán cô, cô kêu đau, anh nói
-
Chuẩn bị đồ đạc
đi du học này
-
À – Cô thốt lên,
xoa xoa mũi – Em chuẩn bị xong rồi
-
Vậy thì hết tuần
này đi luôn nhé, anh chuẩn bị vé hết rồi
-
Dạ vâng. – Cô nói,
trong chất giọng có chút luyến tiếc
-
Mà em có cần anh
đến đó cùng không? Sợ một mình em lại không sống được lâu? – Anh cười đùa,
nhưng hàm ý của anh chứa đựng nhiều thứ quan tâm không nói thành lời
-
Em sống một mình
quen rồi anh à? – Cô cười buồn buồn và nỏi tiếp – Vả lại anh còn nhiều việc
quan trọng cần làm, thời gian đâu mà đi sang đó 4 năm cùng em
-
Nhưng…- Anh cười,
không biết nói thêm gì
Cô
hít thở thật sâu, nở nụ cười tươi, lắc lư tay anh, nũng nịu
-
Anh, em muốn ăn
kem
-
Vậy thì…chiến
luôn thôi – Anh cười tươi, nhanh nhảu dắt tay cô đi vào quán kem cạnh đó.
Cô
cười đi vừa cười, có lẽ tối hôm nay cô cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ, quên
hết âu lo, quên cả cái gọi là tình yêu, quên trái tim đang rạn nứt chưa được
băng bó kia, ở bên anh trai, cô thấy vui lắm.
Cô
thầm cám ơn cuộc đời đang dành tặng cô một người anh trai tốt như vậy…
…
Hồi
lâu sau, khi ánh trăng đã tàn, những vì tinh tú cũng đang khuất dạng trả lời
màu đen bí ẩn cho bầu trời, anh đưa cô về nhà
-
Tối nay anh ở
đâu? Em không nghĩ vì chuyện nhỏ bé này của em mà anh bay từ bên đó về đây đâu
đấy – Cô thầm cười hạnh phúc.
-
Em gái của anh là
tất cả mà, anh về chuẩn bị giùm em nhiều giấy tờ nhập học bên đó mà, anh sợ em
không biết – Anh vừa cười vừa lái ô tô
-
Hi, em cảm ơn
anh, thế anh tạm ở nhà em nhớ!
-
Tất nhiên rồi,
nhà em cũng là nhà anh mà – Anh cười, nụ cười ấm áp, khuôn mặt anh thật đẹp,
thật thanh tú, cô nhìn anh hồi lâu, cười cười làm anh khó hiểu
-
AAAAAAAA, sao cứ
nhìn anh hoài vậy, có tình cảm với anh à? aaaaa, anh không yêu em gái đâu, ha
ha – Anh cười oai oái lên, chân tay vung loạn xạ
~~~
Về đến nhà, cô nhanh nhảu mở
cửa xe trước rồi chạy xuống mở cổng cho xe anh vào.
Nghe thấy tiếng “két…két…” Vy
chạy ra xem, người chưa thấy đâu nhưng giọng đã vang khắp nhà.
-
Thiên Anh, mày đi
đâu giờ mới về? Tao gọi điện còn tắt máy, quân khốn nạn!
-
Đêm khuya tĩnh
mịch, thí chủ phải im lặng để hàng xóm người ta ngủ chứ.! Tao đi cùng anh này
này – Thiên Anh cười chỉ chỉ vào xe Thiên Kỳ
-
Đâu anh nào? – Vì
trời tối Vy không nhận ra người ngồi trong xe là ai nên cứ trợn hết mắt lên
nhìn nhưng cũng không biết ai với ai
-
Anh này này? – Thiên
Anh cười chêu Vy
-
Mày thích chết
à? Thằng nào cứ nói toẹt ra luôn đi chứ!
– Vy cáu kính
-
Đáng sợ à nha, Vy
dám gọi anh là thằng à, em ăn gan hùm rồi phải không? – Thiên Kỳ từ trong xe
bước ra, khoanh tay nói, vẻ mặt lãnh đạm của anh làm Vy giật mình
-
Hihi, anh Kỳ đẹp
trai đấy hả? Ôi em cứ tưởng ai, hihi, em xin nhối
-
Được rồi anh tha
nhối cho em – Anh cười híp mắt, rồi cất xe và đi vào trong cùng hai người em
Cả
đêm hôm đó, Vy với anh Kỳ ngồi chém gió suốt. Còn Thiên Anh mệt nên đi ngủ sớm.
Cô
vứt điện thoại ở bàn học, chiếc điện thoại màu lạnh giá lặng im đơn độc giữa
những tờ giấy xé vụn trên bàn.
…
-
Vy ơi, mai tao
phải đi rồi, mày ở lại nhé, nếu thấy cô đơn mày có thể về nhà, khóa cửa lại cho
tao rồi cầm hộ tao chìa khóa – Thiên Anh nhìn Vy nói.
Vy
buồn chán không nói gì, chậm dãi nhìn Thiên Kỳ rồi nhìn sang Thiên Anh.
-
Vy tính thế nào? Em cũng đỗ đại học mà? – Thiên Kỳ lên
tiếng hỏi
-
Em không học đại
học – Vy trả lời
-
Hihi, thế thì
cưới chồng sớm thôi em ạ? Thế có mời anh không đây? – Anh đùa
-
Em biết là em
không mời anh cũng tự đến mà, ha ha – Cô cười
-
Á, nhóc con – Anh
nhào đến véo mũi cô
Đợi
một lúc sau, Thiên Kỳ có điện thoại, anh ra ngoài nghe điện, Vy mới lên tiếng nói với Thiên Anh
-
Mày định trốn anh
Khánh Anh đúng không? Việc gì mày phải thế? Tao nghĩ mày lên ở lại giành lại
anh ấy thì đúng hơn? – Vy bức xúc
-
Không phải? Du học Pháp là ước mơ từ bé của tao, đây là
cơ hội tao không muốn bỏ qua, tao không trốn tránh, tự tao nhường anh ấy cho cô
ta đó thôi – Cô mỉm cười, cô nói dối, cô tự thấy mình ngu ngốc lắm.
-
Mày ngốc lắm! Mà
tao nói cho mọi người biết rồi đó, mai mày đi du học – Vy trầm ngâm
-
Sao mày nói.? Nói
làm gì? – Thiên Anh giật mình đứng dậy, nói như quát
-
Thế chẳng lẽ mày
đi mà không cho họ biết sao? Mày âm thầm đi không muốn tạm biệt họ sao? – Vy cáu
tiết, cũng đứng dậy nốt
Nơi
khóe mắt Thiên Anh phủ một lớp sương mờ, tâm hồn cô trống rỗng không biết mình
đang nghĩ gì. Từng đợt gió thổi nhẹ như lay động lòng cô. Cô bật khóc, nước mắt
chảy dài trên má, chảy vào trong tim…
-
Tao sợ tao không
thể đi được, vì thấy họ, mày biết không?
-
Thế thì mày ở lại
đi, đùng một cái mày đi những 4 năm ai mà chịu nổi – Vy cũng khóc, môi mím chặt
đến bật cả máu, hai tay siết lại đau đớn. Vy thương Thiên Anh, không muốn rời
xa cô một chút nào hết. Thương cho cô bạn chịu nhiều thiệt thòi, vất vả lắm mới
có một tình yêu đẹp đến nỗi ai nhìn vào cũng trầm trồ khen ngợi và thầm ganh
tị. Bây giờ cô nói bỏ là bỏ sao?
-
Tao không biết?
Tao xin lỗi, là tao ích kỉ, tao không chịu được cảnh nhìn họ vui vẻ bên nhau
đâu, họ sắp thành một gia đình rồi, họ có con kìa, tao không muốn nhìn hạnh
phúc của họ để tìm kiếm hạnh phúc của mình trong đó, tao không muốn, không muốn
– Cô ôm đầu khóc, ngồi xuống ghế, bàn tay run run nắm lấy mái tóc đã bị vo đến
rối tung, trông cô thật đáng thương.
-
Không đâu, hạnh
phúc đó là của mày mà, mày ở lại nhất định có cách giải quyết khác – Vy xót xa
nhìn cô bạn khóc nức nở, mặt đỏ bừng đau khổ
-
Cách nào được
đây? Dù thế nào thì đứa bé đó cũng được sinh ra, họ là một gia đình, tao không
muốn khi đứa bé ấy lớn lên nó khinh bỉ tao “ à chính cô ta đã khiến cha cháu bỏ
mẹ cháu”
-
Mày đừng nghĩ vậy
được không? Tao xin mày đấy, nghe lời tao đi, sẽ có điều tốt hơn mà, mày ở lại
đi – Vy nói khẩn khoản như cầu xin
-
Chứ mày nghĩ tao
nên nghĩ thế nào đây? Thôi tao mệt rồi, không muốn đôi co nhiều, tao lên phòng –
Cô nói rồi loạng choạng đi lên phòng. Cô khóc ngây dại như một đứa trẻ thơ. Cô ngã gục và…không ai đỡ. Có lẽ
thời gian tiếp theo cũng vậy, cô mãi đơn độc như vậy thôi. Tình yêu thật xa xỉ,
cô ghét nó, hận nó…
Và
riêng nỗi buồn đó, lại đưa cô vào giấc mơ…
Giấc
mơ không có anh. Chỉ có màu đen âm u buồn bã của bầu trời về đêm, chỉ có những
nốt nhạc không tên đang loạn nhịp, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài mà không
ai có thể thấy.