Một lúc sau, Liễu Tư Vũ đứng dậy, dáng vẻ khóc như hoa lê dính hạt mưa nhìn về phía Lục Hi: “Anh Lục, ông nội tôi chết rồi, có thể cho chúng tôi cử hành tang lễ cho ông ấy, để ông ấy an tâm xuống mồ được không”.
Lục Hi yên lặng gật đầu.
Liễu Tư Vũ hành lễ, sau đó chỉ huy mọi người đưa thi thể Liễu Bồi Nhiên ra ngoài.
Sau khi trải qua chuyện này, Liễu Tư Vũ dường như đã trưởng thành, cô ta trở nên vững vàng hơn rất nhiều.
Lúc này, Lục Hi đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Tiên Hiền vẫn đang quỳ rạp dưới đất. Một lát sau, Lục Hi ngồi trên ghế sofa, anh nhìn Chu Tiên Hiền nói: “Mang cây sáo tới đây”.
Chu Tiên Hiền vội vàng nhặt ống sáo lên, ông ta cúi đầu hai tay cung kính đưa trước mặt Lục Hi.
Lục Hi chìa tay lấy, cẩn thận chơi.
Toàn thân cây sáo này đen thui, truyền vào tay cảm giác lạnh băng, không biết làm bằng vật liệu gì, phía trên khắc phù văn phức tạp, tỏa ra vầng sáng màu đen.
Lục Hi dùng thần thức dò xét, phía trên này là một pháp trận phức tạp, chỉ cần thổi ống sáo thì có thể khơi dậy trận pháp phía trên, thiết kế cũng được xem như tuyệt diệu.
Nhưng món đồ này tác dụng không lớn, hơn nữa trận pháp phía trên cần lực sinh mệnh để duy trì, Lục Hi càng không có chút hứng thú, vẫn nên cầm đi hiến tế.
Ngay sau đó, Lục Hi nói: “Chu Tiên Hiền, ông muốn sống hay chết?”
Chu Tiên Hiền nghe xong liền vội vàng nói: “Chỉ cần anh Lục có thể tha cho tôi một mạng, kẻ hèn này bằng lòng làm thân trâu ngựa”.
Lục Hi nghe vậy, anh chậm rãi nói: “Nể tình ông tu hành không dễ, tôi có thể tha cho ông một con đường sống”.
Chu Tiên Hiền vội vàng quỳ rạp dưới đất, không ngừng dập đầu nói với Lục Hi: “Cảm ơn ân huệ không giết của anh Lục”.
Lúc này, trên đầu Liễu Tư Vũ đã quấn khăn trắng, cô ta đi vào hầu hạ bên người Lục Hi.
Tang sự của ông nội đã sắp xếp xong, tỳ nữ như cô ta cũng đã cố gắng hết sức làm tròn nghĩa vụ của mình.
Lục Hi chìa tay ra, giữa ngón tay châm lên một vòng lửa hình hoa sen màu vàng.
Ngay sau đó Lục Hi bắn chỉ tay, lửa hình hoa sen vào trong cơ thể Chu Tiên Hiền rồi biến mất.
Toàn thân Chu Tiên Hiền run lên, cảm thấy trong cơ thể mình có thêm thứ gì đó, trong lòng ông ta kinh hãi, nhưng không dám cử động.
Lúc này, Lục Hi mới lên tiếng: “Mồi lửa này đã trồng trong cơ thể ông, tôi chỉ cần một suy nghĩ thôi cũng có thể khiến ông lập tức hóa thành tro bụi”.
Trong lòng Chu Tiên Hiền kinh hãi, ông ta chắp tay nói: “Về sau nghe lời sai khiến của anh Lục, tuyệt đối không hai lòng”.
Lục Hi gật đầu nói: “Có điều tôi cũng cho ông một cơ hội, nếu có thể đuổi mồi lửa ra ngoài cơ thể, tôi sẽ thả ông tự do, ông có thể rời đi bất cứ lúc nào”.
“Kẻ hèn này không dám”, Chu Tiên Hiền cúi đầu nói.
Lục Hi cười một tiếng không nói gì, Chu Tiên Hiền dám hay không anh không chắc. Nhưng anh có thể chắc chắn với năng lực của Chu Tiên Hiền, chưa tới một trăm năm, ông ta cũng không đuổi được mồi lửa ra ngoài.
Hơn nữa anh cũng đã nhìn ra, Chu Tiên Hiền này vô cùng nham hiểm. Anh phải thi triển một vào thủ đoạn, để ông ta tuyệt vọng, cắt đứt những ý niệm khác của ông ta.
Đúng lúc đó, điện thoại của Lục Hi reo lên, nhìn thấy là Hoắc Tư Duệ gọi điện, Lục Hi liền nghe máy.
Sau khi nói chuyện mười mấy phút, Lục Hi cau mày rồi cúp máy.
Hoắc Tư Duệ nói với anh hai chuyện.
Thứ nhất, A Đóa đã tìm được thầy rồi, là giám đốc điều hành Ngụy Tuyết Mạn của kênh âm nhạc đài truyền hình vệ tinh thành phố Tây Bắc.
Ngụy Tuyết Mạn không có tiếng tăm, nhưng vô cùng có thực lực, xuất thân từ lớp chính quy, rất hiểu biết về âm nhạc, có chức danh là phó giáo sư thanh nhạc.
Lục Hi tương đối hài lòng về chuyện này, A Đóa chính là cần thầy xuất thân từ đào tạo chuyên nghiệp để dạy cho cô ấy một vài kỹ năng về thanh nhạc.
Còn chuyện khác thì Lục Hi không làm sao vui nổi.
Hóa ra chuyện thu mua Nam Hồ đã xảy ra chút điều bất trắc.
Vốn dĩ, Hoắc Tư Duệ đã nói chuyện xong với ông chủ Nam Hồ, mua Nam Hồ với giá một trăm năm mươi triệu.
Nhưng hôm nay, ông chủ kia đột nhiên đổi ý, nói phải là năm trăm triệu, thái độ cương quyết.
Hoắc Tư Duệ không còn cách nào, chỉ đành đưa Miwa Nozaki ra tay, sau khi Miwa Nozaki thi triển một vài cách thì mới biết được.
Hóa ra ông chủ này chỉ là giám đốc, ông chủ chân chính của Nam Hồ là người nhà họ Vương ở Túc Cam.
Vốn dĩ giám đốc này đã nói chuyện xong giá cả, nhưng nhà họ Vương ở Túc Cam biết tập đoàn Giai Mĩ muốn mua nên tạm thời tăng giá, hơn nữa một đồng cũng không bớt, thái độ hết sức cương quyết.
Đây là muốn làm thịt con dê béo Giai Mĩ mà.
Trong lòng Lục Hi cười muộn.
Bây giờ Giai Mĩ giàu có nhiều tiền, ai nhìn cũng đều muốn cắn một miếng.
Nhưng Lục Hi là ông chủ đứng đằng sau Giai Mĩ, há có thể dễ dàng để người ta xẻ thịt Giai Mĩ.
Lúc này Lục Hi nói với Liễu Tư Vũ: “Nhà họ Vương ở nơi nào của Túc Cam?”
Liễu Tư Vũ lập tức đáp: “Gia tộc bọn họ ở thành phố Bạch Ngân, cách nơi này không xa lắm”.
Lục Hi gật đầu nói: “Đưa tôi đi, nhà họ Vương này chìa tay hơi dài rồi đấy”.
“Vâng, chủ nhân”.
Liễu Tư Vũ đáp lại, cô ta lập tức đi chuẩn bị. Lúc này, Chu Tiên Hiền nói: “Anh Lục, tôi cũng đi, ngộ nhỡ anh có cần gì, tôi có thể làm chân chạy”.
Lục Hi gật đầu đáp ứng.
Ba người ra cửa, ra đến ngoài biệt thự, Liễu Tư Vũ lái chiếc Mercedes 600 từ trong bãi xe đi ra, Lục Hi ngồi phía sau, Chu Tiên Hiền ngồi ở vị trí ghế lái phụ, ba người đi về phía thành phố Bạch Ngân.
Lúc này, trong một sơn trang ngoại ô thành phố Bạch Ngân, gia chủ của nhà họ Vương - Vương Tử Nguyệt đang họp với mấy nhân viên nòng cốt của gia tộc. Trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ tươi cười.
Nhất là tam phòng nhà họ Vương - Vương Thế Quý, trên mặt càng lộ ra vẻ vui mừng hớn hở.
Liễu Bồi Nhiên của nhà họ Liễu ở Túc Cam đấu với Lục Thiên Hành bị trọng thương, toàn bộ Túc Cam hỗn loạn, không biết có bao nhiêu người muốn nhân cơ hội này có một phần lợi nhuận trong sản nghiệp nhà họ Liễu nắm giữ.
Mà điều kinh khủng hơn chính là từ Thiên Lương truyền đến tin tức, đột nhiên Liễu Bồi Nhiên chết vì bạo bệnh!
Lần này, người của nhà họ Vương lại càng mừng rỡ.