Là gia tộc lớn thứ hai ở Túc Cam, nhà họ Vương có ba cao thủ tiên thiên.
Gia chủ Vương Tử Nguyệt, lão đại tam phòng Vương Thế Quý và lão đại Vương Thành Anh của ngũ phòng.
Nhưng khổ nỗi bọn họ chưa tiến vào cảnh giới tông sư, quả thực là bị Liễu Bồi Nhiên của nhà họ Liễu ép đến mức mấy chục năm không ngóc đầu nên nổi.
Mà Liễu Bồi Nhiên chết bất đắc kỳ tử, đối với nhà họ Vương mà nói, đây chính là một tin tức cực tốt.
Liễu Bồi Nhiên chết, gia tộc chỉ còn lại hai tiên thiên là con trai của ông ta Liễu Gia Đống và lão đại của đại phòng cũng chính là đại tổng quan của nhà họ Liễu – Liễu Truyền Trung.
Về mặt võ lực, nhà họ Liễu đã rơi vào thế yếu dưới nhà họ Vương, đây chính là thời cơ tốt để nhà họ Vương bọn họ quật khởi.
Nhà họ Liễu mất đi tông sư, nhất định sẽ lụi bại.
Mà tất cả các ngành nghề nhà họ Liễu nắm giữ bây giờ nhà họ Vương phải mạnh tay can thiệp, đánh sập hoàn toàn nhà họ Liễu.
Như vậy dù là ở võ lực hay tài lực, nhà họ Vương hoàn toàn xứng đáng trở thành gia tộc đứng đầu Túc Cam.
Lúc này trên khuôn mặt của Vương Thế Quý lại là vẻ vui mừng hớn hở.
Công việc kinh doanh chính của hắn ta là phát triển các khu du lịch nghỉ dưỡng. Làng du lịch Nam Hồ của Tây Kinh kia chính là do thuộc hạ của hắn ta khai thác.
Hai ngày trước có truyền đến tin tức, có người muốn xuất vốn một trăm năm mươi triệu mua Nam Hồ, Vương Thế Quý vốn đã đồng ý.
Dù sao lúc ấy tổng vốn đầu tư vào Nam Hồ cũng chỉ hơn bảy mươi triệu, bán lại chính là lợi nhuận gấp đôi, sao mà không làm chứ.
Nhưng sau đó hắn ta biết người muốn mua mảnh đất này lại là tập đoàn Giai Mĩ, lập tức hắn ta sai thuộc hạ của mình nâng giá lên năm trăm triệu.
Tập đoàn Giai Mĩ giàu có như vậy, thả đầu dê béo như vậy sao hắn ta có thể không hung hăng cắn một miếng chứ.
Đúng lúc này, gia chủ nhà họ Vương – Vương Tử Nguyệt nói: “Các anh em à, lúc này chính là thời điểm nhà họ Vương quật khởi, mọi người nhất định phải bỏ bớt đồ trong tay, tập trung toàn bộ tiền vốn vào ngành nghề nhà họ Liễu chiếm đoạt từ lâu, đánh sập hoàn toàn nhà bọn họ”.
Tất cả mọi người đều cười đáp: “Gia chủ yên tâm, chờ chúng tôi quay về sẽ lập tức bắt đầu sắp xếp, nhất định sẽ chuẩn bị xong tất cả trong thời gian ngắn nhất".
Vương Tử Nguyệt gật đầu cười một tiếng.
Vương Thế Quý lại càng đắc ý, nhìn dáng vẻ gấp gáp Giai Mỹ thì năm trăm triệu kia gần như đã tới tay. Đến lúc đó, vốn đầu tư của hắn ta xem như hùng hậu nhất trong đám người, lợi ích thu được đương nhiên sẽ nhiều nhất, thật là chuyện tốt nhân hai.
Đúng lúc này bỗng nhiên có người đến thông báo, gia chủ mới của nhà họ Liễu – Liễu Tư Vũ tới cầu kiến.
Vương Tử Nguyệt nghe xong liền cùng các anh em liếc mắt nhìn nhau, sau đó ông ta cười lớn nói: “Nhà họ Liễu lại để một con nhóc miệng còn hôi sữa làm gia chủ, thật là tự chịu diệt vong mà”.
Tất cả mọi người lắc đầu cười to một trận.
Nếu nhà họ Liễu để Liễu Truyền Trung hoặc Liễu Gia Đống lên làm gia chủ thì còn có thể chấn nhiếp được một số người, nhưng Liễu Tư Vũ còn chưa tới hai mươi tuổi, ai sẽ sợ cô ta chứ, thật là đầu óc mê muội.
Lúc này, Vương Thế Quý cười nói: “Xem ra cô nhóc này cũng thông minh đấy, biết nhà họ Liễu không còn như trước kia nữa, e rằng là chạy tới đây muốn liên minh với nhà họ Vương chúng ta”.
Lời của Vương Thế Quý đều khiến mọi người liên tục gật đầu.
Liễu Bồi Nhiên vừa chết, nhà họ Vương liền làm ra vẻ ta đây, hạng nữ nhi như Liễu Tư Vũ trẻ tuổi như vậy sao có thể điều khiển nổi đám người nhà họ Liễu.
E rằng chưa đợi cô ta ngồi vững vị trí thì sẽ bị đám Liễu Truyền Trung đánh hạ bệ, cô ta đến đây cũng chỉ có một mục đích.
Đó là liên hiệp với nhà họ Vương, giúp cô ta ngồi vững vị trí gia chủ.
Vương Tử Nguyệt hơi suy tư rồi nói: “Để cô ta vào”.
“Dạ”.
Người tới theo lệnh đi vào.
Vương Tử Nguyệt mặt lộ ý cười, ông ta khẽ lắc đầu.
Hôm nay chuyện tốt tới liên tục, nếu Liễu Tư Vũ để cho ông ta nhúng tay vào chuyện nhà họ Liễu, vậy thì nhà họ Liễu diệt vong chỉ là trong nháy mắt.
Ông ta hoàn toàn có thể loại bỏ Liễu Truyền Trung và Liễu Gia Đống, nâng con nhóc này lên, để cô ta ngồi vững. Nhưng khi đó cô ta chỉ có thể tồn tại giống như bù nhìn, nhà họ Liễu sẽ do mình định đoạt.
Không bao lâu, ba người Liễu Tư Vũ, Chu Tiên Hiền và Lục Hi đi vào.
Lúc này, Lục Hi đã khôi phục mặt mũi trước kia của mình.
Danh tiếng của Lục Thiên Hành quá lớn, nếu anh lộ diện, nhất định mọi người sẽ biết Lục Thiên Hành có liên quan đến tập đoàn Giai Mĩ, cây to gió lớn, có thể khiêm tốn thì nên khiêm tốn.
Anh đã dặn dò Liễu Tư Vũ, bảo cô ta ra mặt cảnh cáo người nhà họ Vương biết điều một chút.
Lúc này, Vương Tử Nguyệt thấy Liễu Tư Vũ đi vào, lập tức ông ta làm dáng vẻ đầy kinh ngạc nói: “Cháu gái à, sao đầu cháu lại đeo khăn trắng vậy?”
Liễu Tư Vũ đáp: “Tối nay ông nội cháu đột nhiên qua đời, nhưng cháu lại có chuyện cần bàn bạc với chú Vương, cho nên để tang tới đây, xin thứ lỗi”.
Lập tức, đám người nhà họ Vương giả bộ đau lòng ôm đầu, còn suýt nữa bật khóc.
Một lúc sau, Vương Tử Nguyệt mới bảo cô ngồi xuống, còn Lục Hi và Chu Tiên Hiền đứng sau lưng cô ta.
Liễu Tư Vũ có chút không dám, nhưng Lục Hi liếc mắt nhìn, cô ta mới dám ngồi xuống.
Lúc này, Vương Tử Nguyệt nói: “Đại tông sư Liễu qua đời, quả thật là tổn thất rất lớn của Túc Cam chúng ta”.
Liễu Tư Vũ nghiêm mặt nói: “Chú Vương, cháu tới đây không phải vì chuyện này, mà là có chuyện khác”.
“Cháu gái cứ nói, chú Vương nhất định sẽ cố hết sức hỗ trợ”, Vương Tử Nguyệt nói đầy chân thành.
Lúc này, Liễu Tư Vũ nói: “Nghe nói chú Vương Thế Quý có mảnh đất ở Tây Kinh đang giao dịch với tập đoàn Giai Mĩ, vốn dĩ đã bàn xong giá cả, nhưng đột nhiên nâng giá. Ý của cháu là cháu có chút quan hệ với tập đoàn Giai Mĩ, cháu hy vọng chú Vương Thế Quý có thể theo như giá cả đã bàn xong lúc trước bán mảnh đất kia cho Giai Mĩ”.
Vương Tử Nguyệt nghe xong, ông ta nhướng mày nói: “Cháu gái à, đây là chuyện của anh em chú, chú cũng không dễ nhúng tay vào, hay là cháu đi hỏi ý của cậu ta đi”.
Nói xong, Vương Tử Nguyệt nhìn về phía Vương Thế Quý.
Đột nhiên Liễu Tư Vũ nói yêu cầu như vậy, Vương Tử Nguyệt vẫn có chút bất ngờ.