Chu Tiên Hiền vuốt râu với vẻ mặt tự hào.
Liễu Bồi Nhiên gật đầu, sau đó liền hỏi: “Chỉ là không biết bây giờ Tiên Hiền đã đạt tới cảnh giới nào rồi?”
Ông ta rất tò mò, võ giả khi tới cảnh giới này như ông ta trở thành một tông sư, vậy luyện tập đạo pháp đến cảnh giới như Chu Tiên Hiền được gọi là gì.
Chu Tiên Hiền cười đáp: “Nói ra cũng đơn giản, người tu đạo đến được cảnh giới này như tôi được gọi là chân nhân, giống như tông sư võ đạo các ông, chia làm bốn cảnh giới nhỏ là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong, tôi hiện tại cũng chỉ là một chân nhân sơ kỳ mà thôi, tuy nhiên pháp thuật mà chân nhân luyện tập có sức mạnh kinh động tới cả thần ma, có thể đối phó với tông sư hậu kỳ thậm chí là đỉnh phong”.
Trên mặt Chu Tiên Hiền trước sau toát lên vẻ ngạo mạn nhàn nhạt, dường như khá tự đắc với cảnh giới chân nhân sơ kỳ của mình.
Liễu Bồi Nhiên gật đầu như bừng tỉnh đại ngộ.
Ông ta hiện tại chỉ là một tông sư sơ kỳ, đặt lên bàn cân với vài vị tông sư thâm niên xếp top đầu Hoa Hạ vẫn còn khoảng cách rất lớn, mà Chu Tiên Hiền chỉ là chân nhân sơ kỳ lại đã có thể sánh ngang với tông sư trung kỳ, thậm chí đối đầu với tông sư hậu kỳ và đỉnh phong, xem ra chân nhân tu pháp này quả nhiên lợi hại hơn tông sư võ đạo.
“Chẳng trách Tiên Hiền lại giữa chừng chuyển sang tu đạo pháp thực sự là người có tầm nhìn, đáng tiếc vào thời điểm đó tôi còn ngây thơ khuyên ngăn ông, xém chút đã níu chân tương lai của ông, thực đáng hổ thẹn mà", Liễu Bồi Nhiên lắc đầu.
“Cũng không thể trách Bồi Nhiên, suy nghĩ của mọi người về đạo pháp lúc đó cũng là chuyện thường tình, nói ra thì ông cũng là vì muốn tốt cho tôi, đừng để trong lòng”.
Liễu Bồi Nhiên cười gật đầu: “Không biết Tiên Hiền lần này sao lại đột nhiên xuống núi?"
Liễu Bồi Nhiên cũng có chút bất ngờ, sự việc cũng quá trùng hợp rồi, bản thân vừa hay gặp khó khăn, người bạn thuở thơ ấu lại tu hành có thành tựu này lại đúng dịp xuống núi tới giúp mình một tay, vận may của ông ta cũng thật tốt.
Lúc này chỉ thấy Chu Tiên Hiền chắp tay hướng lên trời nói một cách trang trọng.
“Tôi kế thừa tông môn thời cổ xưa là Thượng Vô Tông, sư tôn vài ngày trước đã cưỡi hạc về trời, trước lúc rời đi đã căn dặn tôi phải xuống núi, nhất định phải phát huy rực rỡ Vô Thượng Tông, chấn hưng đạo pháp, sau khi tôi xuống núi lại vừa hay nghe được chuyện của Bồi Nhiên liền chạy tới đây giúp ông một tay”.
Liễu Bồi Nhiên bật cười: “Tốt tốt tốt, bày rượu và thức ăn lên, tôi phải cùng người anh em tốt này uống no say một trận”.
Liễu Bồi Nhiên không bộc bạch những lời trong lòng, Chu Tiên Hiền tới giúp đỡ ông ta cũng không hoàn toàn là vì tình nghĩa anh em mà còn có ý muốn tạo dựng tên tuổi cho bản thân, tuy nhiên không hề gì, chỉ cần có thể giết chết được Lục Thiên Hành, mọi thứ khác đều dễ làm.
Theo góc nhìn của ông ta, Lục Thiên Hành tuy cao siêu hơn bản thân nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một tông sư trung kỳ, cao hơn một chút cũng chính là tông sư hậu kỳ, trận này có bản thân và Chu Tiên Hiền trấn giữ, cho dù Lục Thiên Hành nguyên vẹn tới đây cũng phải khiến hắn ta ôm hận mà chết.
Nhưng ông ta không biết rằng có rất nhiều điểm vô lý trong cách so sánh giữa tông sư của võ đạo và chân nhân.
Trên thực tế năng lực giữa cảnh giới tông sư và chân nhân không quá chênh lệch, chỉ là pháp thuật mà chân nhân luyện tập tương đối huyền bí khó lường nên không dễ đối phó.
Tuy nhiên chân nhân thi triển pháp thuật cần cả một quá trình, không giống như võ giả dứt khoát linh hoạt, do đó một khi bị võ giả cùng cảnh giới tiếp cận, chân nhân gần như đã tương đương với chữ bại, cả hai đều có ưu và nhược điểm riêng.
Đối với những gì Chu Tiên Hiền nói, chân nhân sơ kỳ tương đương với tông sư trung kỳ, còn có thể đương đầu với tông sư hậu kỳ và đỉnh phong thuần túy là chuyện không có căn cứ.
Chỉ là bởi vì những năm này đạo pháp sa sút, có rất ít chân nhân thực thụ được sinh ra, người trong võ đạo không biết nên chiến đấu với chân nhân như thế nào, do đó mới khiến Chu Tiên Hiền có cái nhìn như vậy.
Lùi về một trăm năm về trước, chân nhân và tông sư chỉ ngang tài ngang sức, còn có công lực thâm hậu riêng phần mình. Tuy nhiên cùng với sự suy tàn của đạo pháp đã có rất ít người biết được điều này.
Mà không lâu sau dưới sự sắp xếp của Liễu Truyền Chung một bàn tiệc đầy ắp đã được dọn ra, Liễu Bồi Nhiên kéo Chu Tiên Hiền đến bên bàn, hai người vừa trò chuyện vừa uống rượu.
Về phần những người còn lại của nhà họ Liễu đều chỉ có thể đứng xa xa, không có ai đủ tư cách ngồi xuống bàn tiệc đó.
Hai người dùng bữa tiệc rượu này đến tận khuya, họ ôn lại quãng thời gian rong ruổi giang hồ, niềm vui và nỗi hận thù thời trẻ tuổi khiến cả hai bật cười sảng khoái.
Người nhà họ Liễu lúc này cũng an tâm hơn, gia chủ có một vị chân nhân mạnh mẽ như vậy đến giúp sức, còn sợ Lục Thiên Hành gì đó sao? Chỉ cần hắn dám tới đảm bảo chết không có chỗ chôn!
Trong lòng Liễu Bồi Nhiên giờ phút này lại bắt đầu xót xa mười tỷ kia, sớm biết Chu Tiên Hiền có bản lĩnh bậc này, sao ông ta phải tiêu tốn nhiều tiền cho cái đầu của Lục Thiên Hành như vậy, mười tỷ, cho dù là nhà họ Liễu cũng thương tổn nặng nề đến căn cơ mà.
Đúng lúc này chỉ thấy một người hoảng loạn chạy từ ngoài vào nói với Liễu Bồi Nhiên: “Không hay rồi gia chủ, tên Lục Thiên Hành đó lại tới rồi, hắn nói là muốn gặp người”.
Sắc mặt của Liễu Bồi Nhiên đang uống rượu thoắt cái thay đổi, nhưng đột nhiên nhớ tới một chân nhân là Chu Tiên Hiền còn đang ở bên cạnh liền thẳng sống lưng, có cái gì đáng sợ cơ chứ.
Ông ta lập tức nói: “Hoảng cái gì, đã có Chu chân nhân ở đây, còn sợ một tên Lục Thiên Hành đó sao, để hắn vào đi”.
“Vâng”.
Người tới đáp một tiếng liền quay người chạy ra ngoài.
Lúc này chỉ thấy Chu Tiên Hiền đặt ly rượu xuống, vuốt râu cười hề hề: “Xem ra Lục Thiên Hành này đúng là tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, còn thực sự tưởng rằng mình là cái rốn của vũ trũ sao”.
“Nếu một lát nữa sự việc có biến hóa, còn mong Tiên Hiền ra tay giúp đỡ”, Liễu Bồi Nhiên chắp tay nói.
Chu Tiên Hiền mỉm cười: “Ông yên tâm, nếu hắn dám hỗn xược, tôi sẽ khiến hắn chết ngay tại chỗ”.