Cự Tinh Tri Ngã Tâm

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Hạ La Hối không mang theo đồ dùng cá nhân nào, cứ thế ở chung với y. Vương Thiên Ốc cũng không phản đối. Xem ra chỉ cần có thể quay phim Đinh Tông Nho cho dù có một đám lông gà vỏ tỏi khoai lang bí rợ đến ở nhờ hắn cũng không quan tâm.

Mà Hạ Cực vì thường ngày cơ bản là mặc kệ Hạ La Hối nên sau khi La Hối rời nhà đi một tháng hắn mới phát hiện ra nó hiện ở tại nhà Vương Thiên Ốc và đi học ở một trường tiểu học ở ngoại thành của Đài Bắc.

Điều này làm Hạ Cực nổi giận. Vương Thiên Ốc muốn làm chuyện mập mờ gì với Đinh Tông Nho thì cứ làm, nhưng mà đem con của hắn đi luôn thì đúng là khinh người quá đáng. Hạ Cực hắn tuyệt không cho phép có bất kì kẻ nào xâm phạm địa bàn của hắn, cướp người của hắn.

Hắn tự mình tìm đến tận cửa nhà Vương Thiên Ốc, chuẩn bị đem Hạ La Hối về. Vốn là người giúp việc ra mở cửa, hắn đi nhanh vào trong. Trong hương hoa tỏa ra khắp nơi ở phòng khách có một người thắt lưng sưng to mặc một bộ đồ in hình hoa bách hợp đang ngồi nghe nhạc làm Hạ Cực hết sức kinh ngạc.

Mới mấy tháng không gặp, Đinh Tông Nho béo lên rất nhiều, y lại để tóc dài. Mái tóc hơi bờm xờm phủ trên mặt cũng không làm tổn hại chút xíu nào đến sự anh tuấn của y. Y để sách qua một bên, trên miệng lộ ra một nụ cười ưu nhã. Nụ cười trên khóe miệng ôn nhu như nước, đoan chính nhu hòa nhìn Vương Thiên Ốc. Vương Thiên Ốc ngồi đối diện y, Hạ La Hối gối đầu lên chân hắn. Vương Thiên Ốc cầm cành hoa khều nhẹ vào lỗ tai Hạ La Hối làm nó cười hi hi ha ha.

Như có một tia sét đánh vào đầu của hắn. Một màn gia đình đoàn tụ sung vầy đầy ấm áp trước mặt hắn chỉ thấy trong phim hay kịch mới có. Bọn họ vừa nhìn qua giống một gia đình hành phúc mà hắn thì hoàn toàn trở thành người ngoài.

Hắn không biết cái gì đang dâng lên trong lòng, hình như là hâm mộ mà càng giống như là ghen ghét. Hoặc phải nói là màn tình cảm trong sáng tươi lành này không hoàn toàn thích hợp một chút nào.

Hắn nuốt khan xuống yết hầu phát ra âm thanh. Đinh Tông Nho chuyển hướng qua hắn một chút. Nụ cười ôn nhu trên miệng của y biến thành trống rỗng, mà tiếng cười hi ha của Hạ La Hối thì ngừng bặt. Nó mang sắc mặt âm trầm nhìn về phía hắn, lập tức nhảy về phía  Đinh Tông Nho, Đinh Tông Nho đem con ôm sát lại không hề buông tay.

Hai cha con bọn họ phản ứng như vậy là sao, nhìn thấy hắn y như nhìn thấy quỉ. Không! Bọn họ không phải cha con ruột nhưng lại mang bộ dạng cha con. Điều này làm cho hắn lửa giận ngút trời, hắn lạnh lùng nói

– Hạ La Hối, cho cậu mười lăm phút thể thu thập hành lí. Lập tức theo tôi trở về.

Hạ La Hối cương giọng nói:

– Tôi chết cũng không về.

Hạ Cực giận dữ bước lên mấy bước định bắt Hạ La Hối lại, Đinh Tông Nho chặn hắn lại.

– Tôi không cho phép anh mang con đi. Nó cũng là con của tôi.

– Con của em?

Hạ Cực cười to đầy vô tình

– Nó là con của tôi, bất cứ xét nghiệm nào đều có thể chứng minh rằng nó là con của tôi.

Đinh Tông Nho nhìn Vương Thiên Ốc một chút, Vương Thiên Ốc nhìn y gật nhẹ đầu. Vì quyền giám hộ lẫn nuôi dưỡng Hạ La Hối, y cùng Vương Thiên Ốc từng bàn bạc nếu không đem chuyện kia nói ra, y vĩnh viễn không có khả năng ép Hạ Cực giao lại quyền giám hộ Hạ La Hối dù chỉ một ngày.

Mà y mấy ngày trước đã nói rõ cho Hạ La Hối biết về thân thế của con. Mà Hạ La Hối cũng nói rồi, cho dù là con ruột của Hạ Cực nó cũng không bao giờ chấp nhận trở về với hắn, chỉ muốn được sống cùng một chỗ với Đinh Tông Nho.

– La Hối là con của tôi với anh. Anh là ba của nó, tôi cũng vậy. Con có hai người cha, tôi cũng có thể giành được quyền giám hộ cho con.

Hạ Cực cười đến  băng hàn

– Em điên à? Em có biết em đang nói cái gì không? Hai người đàn ông có thể sinh em bé sao?

Đinh Tông Nho đưa ra danh thiếp của Cung Tú.

– Anh chỉ cần đến nơi này mà hỏi, lập tức có thể rõ ràng điều tôi nói có phải là sự thật hay không.

Vương Thiên Ốc ngồi một bên vừa cười vừa cố gắng bỏ thêm miếng giấm chua

– Hạ Cực, đề nghị anh đừng có đem chuyện này làm um sùm. Hình tượng của anh mặc dù rất tốt, nhưng nếu mà bị giới truyền thông đưa tin rằng anh là người đồng tính luyến ái, còn cùng một người đồng tính khác sinh em bé thì sẽ đánh mất hình tượng với ngàn vạn cô gái đang hâm mộ anh. Đến lúc đó những bộ phim có anh diễn xuất có được trình chiếu hay không thì rất khó nói đó.

Hạ Cực không lên tiếng, nhưng mà Vương Thiên Ốc nói cũng không hề sai. Hắn nhìn qua danh thiếp đi thẳng ra cửa. Lãnh khốc đi kiểm tra sự thật, chỉ mới qua một ngày hắn đã có kết quả rồi.

Công trình nghiên cứu của Cung Tú chính là về sinh sản đồng tính. Đinh Tông Nho tám năm trước đồng ý tham gia, hơn nữa mang thai Hạ La Hối. Hắn tự mình đến gặp tiến sĩ Cung, ông ta trước đó cũng đã nhận được điện thoại của Vương Thiên Ốc, hi vọng tiến sĩ có thể nói cho Hạ Cực biết rõ ràng.

Cuối cùng tiến sĩ Cung nói:

– Ông Đinh lần này chính là có thai lần thứ hai. Tình huống lúc đầu của y rất không tốt, nhưng bây giờ thì thuận lợi rồi.

Hạ Cực kinh ngạc đến cực điểm

– Có thai lần thứ hai?

Tiến sĩ Cung cười đến vui vẻ

– Vương Thiên Ốc không phải là bạn thân của ngài sao? Ngài không biết y có thai với Vương Thiên Ốc sao? Lần này cũng là một bé trai đó.

Mắt Hạ Cực đỏ quạch, thần sắc lãnh khốc đứng lên. Đinh Tông Nho không phải béo ra, mà là mang thai. Nhưng cái thai đó lại là của Vương Thiên Ốc. Cho nên ba người bọn họ mới giống như một gia đình hạnh phúc sum vầy.

Một loạt cảm giác không cách nào hình dung, hắn cả đời này cũng chưa bao giờ nếm trải cảm giác đang nhộn nhạo ở trong lòng. Hắn cơ hồ tưởng là do lâu quá không ngủ chung với ai bèn tìm một nữ nhân tới giúp đỡ. Qua cơn mây mưa hắn ngồi hút thuốc một điếu lại một điếu cho tới tận sáng hôm sau. Cho dù có đàn bà bên cạnh cũng làm hắn ngủ không yên rồi.

Đinh Tông Nho thì tính là cái gì, cùng lắm cũng chỉ là đồ chơi của hắn. Hắn chẳng cần quan tâm.

Hắn không hề để tâm chuyện của Hạ La Hối, đơn giản là hắn không muốn đánh mất hình tượng của mình, huống hồ kì thật hắn cũng không thèm để ý đến đứa con này. Vương Thiên Ốc muốn nuôi nó, như vậy thì cứ để cho hắn ta nuôi.

.

.

.

Phim mới của hắn bắt đầu trình chiếu. Trong lúc quay phim, đạo diễn đánh giá hắn rất tốt, nhưng khi ra mắt thì toàn là những bình luận cay độc dành cho hắn. Đến khi chính thức ra rạp, thì hắn nhận lại toàn là những lời công kích, nói rằng đây là bộ phim tệ nhất từ trước đến nay.

Diễn xuất của hắn không thay đổi, đạo diễn cũng rất thành công, nội dung phim cũng rất được nhưng mà xu hướng thay đổi rồi. Diễn xuất của hắn tựa như người máy luôn luôn giống nhau làm mọi người coi hoài cũng chán. Càng ngày càng nhiều lời công kích dành cho hắn như nấm mọc sau mưa.

Nói hắn diễn rất giả dối, không có cảm tình, thậm chí không hề cho người xem bất kì cảm giác gì. Thậm chí có người phê bình hắn diễn xuất thật buồn nôn, cát sê của hắn rớt trầm trọng.

Chưa tới hai tháng, toàn bộ quảng cáo hắn đóng bị thay thế. Qua bốn tháng, không hề có bất kì nơi nào mời hắn. Qua sáu tháng, những phim vốn sắp xếp cho hắn đồng loạt khước từ.

Hắn tựa như từ trên đỉnh núi té xuống vực thẳm. Lần té này là té đến tan xương nát thịt. Ngay cả người đại diện của hắn cũng hủy hợp đồng trước thời hạn. Hắn tuy không còn đóng phim hay quay quảng cáo thì tài sản của hắn vẫn khiến nhiều người đỏ mắt. Nhưng mà tựa như tin tức về hắn không còn thu hút, không hề có paparazi bám đuôi sau lưng.

Hắn biến thành bọt biển trong giới diễn viên, bọt biển tan ra liền chìm ngay vào đáy nước hoàn toàn không để lại bất kì ấn tượng nào với bất kì ai. Chẳng có ai nhận ra hắn khi hắn đi ngoài đường. Cho dù vô siêu thị mua đồ, nhân viên bán hàng cũng chẳng nhận ra hắn, chẳng còn chuyện vừa xấu hổ vừa tính tiền như lúc trước.

Cơ hồ đêm nào hắn cũng bị mất ngủ. Vương Thiên Ốc trước kia nói hắn diễn xuất giả tạo, một ngày nào đó sẽ làm người ta phát ngán. Những lời tiên đoán này toàn bộ hôm nay đều trở thành sự thật rồi, hoàn toàn trở thành sự thật.

.

.

.

Đinh Tông Nho thuận lợi sinh sản an toàn, sinh được một bé trai. Bé này so với La Hối lúc trước thì nhẹ hơn nhiều. Vương Thiên Ốc thế nhưng lại yêu đứa bé này đến chết đi sống lại.

Bởi vì bé vừa nhìn thấy hắn thì nhoẻn miệng cười, hơn nữa chỉ cần Vương Thiên Ốc bế thì nó chẳng bao giờ khóc. Lại còn thích chộp râu mép của Vương Thiên Ốc, Vương Thiên Ốc quí nhất là râu mép của mình, bị bé giật đứt mấy sợi, đáng lẽ ra hắn rất là muốn tức giận nhưng mà nhìn thấy bé cười ngọt ngào thì mặc kệ cho bé nhổ loạn râu của  mình.

Sự cưng chiều của hắn thì đúng là vô cùng vô tận, hắn so với Đinh Tông Nho còn tận tâm hơn. Từ chuyện nước tắm bao nhiêu độ cho đến cả cái bô cho bé cũng là hàng nhập khẩu. Đồ chơi trẻ em thì chất đống đầy cả một phòng. Bé được hắn cưng chiều tới mức nếu không phải hắn ôm thì sẽ lăn ra khóc. Ngay cả Đinh Tông Nho cũng phải nói hắn thật sự là đã cưng chiều bé rất quá rồi.

Mấy ngày nay hắn muốn đi Châu Âu làm giám khảo một liên hoan phim, chỉ là nghĩ tới việc phải rời khỏi bé thì hắn thiếu điều muốn rớt nước mắt, cứ y như là sinh li tử biệt. Em bé thì lại oa oa khóc lớn như muốn cùng hắn đi đến tận chân trời góc bể. Đinh Tông Nho thấy vậy chỉ còn biết dở khóc dở cười, vừa xua vừa đuổi mới đem hắn đưa ra khỏi nhà.

Hôm nay, Đinh Tông Nho ngủ một giấc tới tận nửa đêm thì nghe được tiếng chuông. Y khoác thêm áo ra ngoài mở cửa thì thấy một người khiến y không dám tưởng tượng đang đứng ở đó.

Hạ Cực đứng bên ngoài, quần áo trên người không giống hồi xưa nhưng mà cả người thì vẫn đẹp trai xuất chúng như cũ. Nhưng sự khí thế lẫn sắc bén trong mắt hắn giờ đây bị sự lo lắng xâm chiếm.

– Vương Thiên Ốc đâu?

– Vương Thiên Ốc ra nước ngoài tham dự liên hoan phim rồi.

Không rõ vì sao hắn lại nửa đêm đến tìm Vương Thiên Ốc, nhưng Đinh Tông Nho vẫn hòa nhã trả lời.

Gió đêm thổi những sợi tóc dài lòa xòa của  Đinh Tông Nho, y mặc áo ngủ rất mỏng. Hạ Cực nhìn y từ đầu đến chân thật kĩ, Đinh Tông Nho đột nhiên cảm giác không được tự nhiên quay đi, y khoanh tay lại. Rốt cuộc cảm giác đơợc ánh mắt Hạ Cực mang theo dục vọng nồng đậm.

– Em bé sinh rồi?

Thì ra hắn chú ý đến bụng của y. Đinh Tông Nho tới đó mới biết hóa ra là mình đa tâm. Hạ Cực nhếch miệng cười

– Lớn lên mà giống Vương Thiên Ốc là coi như xong đời, chỉ có nước đi giải phẫu thẩm mĩ.

Lời nói của hắn tràn đầy sự đùa cợt. Đinh Tông Nho cũng rất khó nổi giận với hắn. Y đột nhiên có cảm giác Hạ Cực hiện cực kì giống La Hối lúc mới về nước. Giống từ khuôn mặt gầy gò cho đến sự cuồng vọng đầy cô độc trong mắt. Càng giống hơn chính là hai mắt thâm quầng, xem ra hắn mấy ngày nay không có ngủ ngon rồi.

– Anh… Anh không ngủ được sao?

Đinh Tông Nho do dự một chút mới hỏi ra điều bản thân đang nghĩ. Dù sao bây giờ Hạ Cực có ngủ ngon hay không cũng không phải là chuyện cần y quan tâm, nhưng mà y vẫn muốn hỏi.

Mấy tháng này Hạ Cực sa sút vốn là như Vương Thiên Ốc đã dự đoán. Vương Thiên Ốc sớm đã cảnh báo hắn, hắn trừ bỏ vẻ ngạc nhiên ở bên ngoài cũng không tỏ vẻ gì khác, nhưng thật ra Vương Thiên Ốc hình như đối với sự kiện này căn bản là sớm có dự cảm.

Hạ Cực chau mày đến sát rạt ngẩng đầu lên. Phát hiện ra hắn có vẻ bực mình, Đinh Tông Nho lại hơi do dự một chút. Y tránh qua một bên.

– Anh giống như cần ngủ một chút. La Hối đang ngủ, anh có muốn ngủ cùng với La Hối không?

Hạ Cực không hề phản ứng. Ngay lúc Đinh Tông Nho nghĩ rằng mình đang làm chuyện bao đồng, Hạ Cực dùng tốc độ sét đánh áp sát vào người y, hai mắt trong bóng tối phát ra thứ ánh sát lạnh lùng như bảo thạch. Lời nói ra lại lạnh lẽo như hàn băng vạn năm

– Nếu như tôi nói tôi muốn ngủ với em thì sao? Em có thể ngủ với tôi?

Đinh Tông Nho đột nhiên cảm giác thở không nổi. Hai tay to của Hạ Cực siết lên cổ khiến cho y thấy chỉ một chút nữa thôi đầu mình sẽ lìa khỏi cổ. Y không biết phải trả lời như thế  nào. Bầu không khí đặc quánh âm trầm, giờ phút này chỉ còn nghe thanh âm bản thân thở không ra hơi. Hắn dùng sức bóp cổ y, thậm chí làm cho y không kêu lên được.

– Hơi thở của em thật dễ nghe.

Vừa âm trầm lại vừa mang theo mùi *** mê loạn. Hạ Cực đưa mặt tới gần, Đinh Tông Nho né qua lại bị Hạ Cực giữ lại. Dễ dàng làm cho y phải mở miệng ra nghênh đón đầu lưỡi cuồng dã bạo lực của Hạ Cực. Hắn đem miệng lưỡi y tất cả đều ngăn chặn lại như đang kiểm tra hương vị của nó, kiểm tra thật nhiều lần, như thế nào cũng thấy không đủ.

– Em cũng là dùng loại ánh mắt này nhìn Vương Thiên Ốc, trên giường của hắn thở ra loại thanh âm như vầy sao?

Hạ Cực nâng chân lên thô bạo dùng đầu gối vuốt ve giữa hai chân y. Mồ hôi nóng ấm chảy xuống trán Đinh Tông Nho, y muốn cự tuyệt nhưng âm thanh yếu ớt cũng phát không ra. Hạ Cực lại một lần nữa dùng miệng khóa lại những lời lẽ y định nói ra.

– Vương Thiên Ốc có thể làm cho em sướng đến hét chói tai không, có làm cho em cảm thấy bao nhiêu lần cũng không đủ không?

Đinh Tông Nho gấp gáp thở hổn hển. Lòng bàn tay của Hạ Cực cuồng dã vuốt ve, giữa hai chân y dần dần có cảm giác. Hắn ghé vào lỗ tai y khàn khàn nói nhỏ:

– Hắn có biết bộ dáng của em so với đàn bà còn *** đãng hơn không? Có biết chỉ cần sờ qua chỗ này thì em có cảm giác không?

Ngón tay Hạ Cực cách lớp áo mỏng ấn lên huyệt địa của y, như có một đạo thiểm điện đánh qua làm cho chân Đinh Tông Nho run rẩy vô lực. Hạ Cực biết hết thảy bí mật trên thân thể y. Y bị đẩy lên giường, áo ngủ bị xé rách lôi đến tận chân. Khi Hạ Cực tháo thắt lưng thì y cũng đã miệng khô lưỡi khô.

Tới khi đã lột bỏ được tất cả những thứ vướng víu, Hạ Cực một tay giữ lấy hạ thể của y, một tay đè lên mông y. Hắn cuồng bạo lao vào cơ thể y. Cơn đau đớn ngay phút đầu tiên khiến y chịu không nổi, khi hắn xỏ xuyên y theo qui luật thì sự tê dại theo nhau kéo lên tận đỉnh đầu. Hạ Cực biết làm cách nào để thân thể của y có thể đạt được cao trào. Y căn bản là không thể giấu diếm được tiếng kêu của mình khi đạt tới cao trào.

Y không biết Hạ Cực muốn y đã bao nhiêu lần. Chỉ biết sau mỗi lần phát tiết Hạ Cực vẫn là chưa thấy đủ. Thẳng đến khi cả hai tinh bì lực tẫn mới ôm nhau ngủ.

.

.

Hậu huyệt bởi vì làm việc quá độ mà đau đớn, y sáng ra nhìn thấy Hạ Cực ngủ bên cạnh mà dâng lên cảm giác không rõ ràng. Hắn cả người *** nằm ngủ trên giường y. Ngủ rất say, đến cả tiếng em bé khóc ầm ĩ cũng không làm hắn tỉnh dậy.

La Hối dỗ dành đứa nhỏ. Khi nó ôm em đi vào trong phòng ngủ thấy Hạ Cực thì sắc mặt cũng thay đổi. Đinh Tông Nho không quá tự nhiên mặc lại quần áo. Hai người ***, liếc mắt một cái Hạ La Hối cũng có thể biết rõ ràng có chuyện gì xảy ra tối hôm qua. Y nhỏ giọng nói

– Ra phòng khách đi La Hối.

– Sao ông ta lại ở đây?

Thanh âm the thé như xé vải, trên mặt nó chỉ tràn ngập sự oán hận. Tính cách của nó với Hạ Cực rất giống nhau. Đinh Tông Nho ngón tay khẽ khàng vuốt qua mấy lọn tóc ngắn của Hạ Cực. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt quá mức tiều tụy của Hạ Cực lộ ra. Tối hôm qua không nhìn thấy rõ điều này.

Y nhẹ giọng

– Anh ta rất lâu rồi không có ngủ ngon. Chỉ là đến nhà mình ngủ nhờ thôi.

– Việc gì phải cho ông ta ngủ. Ông ta sao không tự quay về nhà của mình mà ngủ đi.

Đinh Tông Nho nghe con nói lời này, lập tức nghiêm khắc nói.

– Ba biết anh ta đối xử với con không tốt, nhưng anh ta chẳng đối xử tốt với bất kì ai. Đây là bản tính của anh ta. Anh ta không có cách nào đối xử tốt với người khác. Đó là sự khiếm khuyết trong tính cách của anh ta. Nhưng chúng ta nếu có thể rộng lượng với người khác thì ba tuyệt đối không cho phép con làm như là không thấy, làm như vậy con cũng sẽ trở thành Hạ Cực thứ hai.

Đây là người làm cho Hạ La Hối ghét cay ghét đắng trong lúc này, vốn là không muốn nhưng nó vẫn im lặng. Đinh Tông Nho thấp giọng nói với con

– Anh ta hay bị mất ngủ. Để cho anh ta ngủ đi.

– Ông ta mất ngủ, ba cũng không cần ngủ chung với ông ta. Khi con ở chung với ông ta thì đã biết ông ta thường hay ngủ chung với đàn bà. Loại người như ông ta thì đàn bà nào cũng quơ vào người.

Ngữ khí the thé kia làm cho ngực Đinh Tông Nho xuất hiện một tia đau đớn. Xét theo tính cách của Hạ La Hối, có cố gắng nói dối với con cũng chỉ là uổng phí tâm lực. Y thản nhiên nói.

– Ba biết rất rõ anh ta là người như thế nào.

– Nếu biết rõ ông ta là người như thế  nào, tại sao ba còn muốn ngủ chung với ông ấy? Ông ta là một kẻ bại hoại. Bây giờ thân bại danh liệt rồi đúng là rất tốt mà. Tốt nhất là đừng có ai mời ông ta đóng phim nữa.

Đinh Tông Nho trách con

– Đủ rồi. Ba không dạy con nói những lời nguyền rủa người khác như vậy. Anh ta nói như thế nào cũng là cha ruột của con.

Hạ La Hối hừ một tiếng.

Đinh Tông Nho khom người ôm lấy La Hối

– Tựa như trước khi con làm ba rất thương tâm. Khi ông nội chết con cũng không có quay trở về. Khi đó biểu hiện lãnh khốc vô tình của con với Hạ Cực giống nhau như đúc. Nếu như ba vì điều đó mà không cần con nữa, vậy trong lòng con sẽ có bao nhiêu đau khổ?

Hạ La Hối nhanh chóng im miệng không nói gì nữa. Ánh mắt cay nghiệt đưa lên rồi hơi giảm xuống. Nó một tay ôm lấy Đinh Tông Nho. Đối với chuyện ông nội qua đời mà nó vẫn không thèm trở về luôn làm nó rất hối hận. Mà sự hối hận này luôn bị nó giấu tận đáy lòng, khiến nó vĩnh viễn không bao giờ quên được. Nó không bao giờ muốn phải có cảm giác hối hận như lúc đó nữa.

Đinh Tông Nho cũng không phải thay Hạ Cực giải thích, mà y chỉ là biết rất rõ nhược điểm của Hạ Cực.

Y nói nhỏ

– Ba biết anh ta là ngoời như thế nào. Chính là bởi vì anh ta là người có khuyết điểm trong tính cách cho nên ba mới không thống hận anh ta được. Bởi vì căn bản anh ta không biết chính mình đang làm cái gì.

Thanh âm trở nên ôn nhu. Sự lo lắng của  Đinh Tông Nho đối với Hạ La Hối hiện ra theo từng lời nói. La Hối ngày càng lớn, lại càng lúc càng giống Hạ Cực.

– Con rất giống anh ta. Ba rất lo lắng, lo lắng con không thể yêu thương người khác. Lo con sau này lớn lên sẽ giống Hạ Cực như đúc, con hiểu không? La Hối, chính vì như vậy nên ba không hận Hạ Cực được.

Hạ La Hối không cách nào giải thích, nó không thể dõng dạc tuyên bố bản thân nó với Hạ Cực “căn bản là bất đồng” được. Sự khiếm khuyết trong tính cách của Hạ Cực phần lớn đều di truyền cho nó.

Nó với Hạ Cực giống nhau, không cách nào cảm thụ được sự đau đớn và thống khổ của người khác. Nhưng nó vĩnh viễn vẫn may mắn hơn Hạ Cực vì nó có Đinh Tông Nho yêu thương hắn.

– Được rồi, chúng ta ra phòng khách đi.

Nó ôm em đi ra ngoài cửa đi vào phòng khách. Nó bây giờ càng ngày càng lớn, càng hiểu rõ được con người của mình. Nó biết cha nói không có sai, nó rất giống Hạ Cực, vĩnh viễn không biết cách yêu thương nguời khác.

Hoặc cũng có thể nói với hai con người đó, yêu thương vốn là một phạm trù mà bọn họ vĩnh viễn cũng không có cách nào hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.