Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

Chương 60: Chương 60: Cả Đêm Không Ngủ




Không biết nơi ở của Bạch Lan Minh, Black đành đưa cô về khách sạn của mình. Cạch! Anh mở cửa dìu cô vào trong, đặt cô nằm lên giường, anh chống nạnh thở mạnh một hơi:

“Nhìn gầy gầy như thế sao mà nặng dữ vậy trời.”

Black tháo giày của Bạch Lan Minh ra rồi đắp chăn cho cô, xem ra tối nay anh phải ngủ ở ghế sofa rồi.

Lục gia

Vừa chuẩn bị đi ngủ, tiếng chuông điện thoại của Bạch Nhã Băng vang lên, là Bạch Triết gọi đến, cô nhấn nút nghe máy:“Alo! Sao giờ này ông lại gọi điện cho cháu thế?”

Bạch Triết ngay lập tức đáp lại:“Chuyện là...Lan Minh có ở chỗ cháu không? Lan Minh nó đi chơi đến giờ vẫn chưa quay về nữa, gọi điện cũng không được, cậu mợ của cháu đang lo sốt vó, cho người tìm kiếm khắp nơi, hai người họ muốn gọi điện cho cháu hỏi thử nhưng lại không dám nên nhờ ông gọi hỏi đấy.”

Bạch Nhã Băng cau mày không ngờ Bạch Lan Minh lại to gan đến như vậy dám đi cả đêm còn chơi trò mất tích:“Nó không có ở đây thưa ông, từ trước đến giờ nó có bao giờ tìm đến cháu đâu chứ? Nói chuyện còn không dám huống chi là đến Lục gia tìm cháu.”

Bạch Nhã Băng thấy Bạch Triết lo lắng cho Bạch Lan Minh, cô sợ ông lo quá lại trở bệnh liền nói với ông:“Ông đừng lo lắng quá, cháu sẽ cho người đi tìm giúp.”

Cúp máy, Lục Dĩ Tường hiếu kì, tò mò cất tiếng hỏi cô:“Có chuyện gì vậy? Ai chơi trò mất tích?”

Bạch Nhã Băng ngồi lên giường, trả lời anh:“Là Bạch Lan Minh, hôm nay nó đi chơi không về, bây giờ Bạch An Lương cùng La Tố Chi đang cho người đi tìm khắp nơi, ông cũng lo lắng nên bây giờ em phải tìm giúp.”

Bạch Nhã Băng gọi điện cho Jack:“Jack! Anh cùng Hoàng Việt và cử thêm một số người đi tìm Bạch Lan Minh, có tin thì báo cho tôi hay.”

“Vâng!” Jack ngay tức khắp đáp lại rồi báo cho Hoàng Việt hay, nhanh chóng đi tìm Bạch Lan Minh, không dám chậm trễ.

Đã nửa đêm, Lục Dĩ Tường thấy Bạch Nhã Băng vẫn chưa ngủ, cô đang xử lý công việc ở Bạch thị, vốn dĩ những công việc đấy vẫn chưa cần xử lý ngay bây giờ nhưng do cô đang đợi điện thoại báo tin tức của Bạch Lan Minh nên cô đành phải làm việc trong lúc chờ đợi.

Lục Dĩ Tường gập laptop của cô xuống, cầm nó đặt lên chiếc bàn gần đó, anh dịu dàng nói với cô:“Bây giờ đã khuya lắm rồi, ngày mai em sẽ đi làm trở lại, đừng thức nữa hãy ngủ đi, nếu có điện thoại anh sẽ gọi em thức dậy.”

Bạch Nhã Băng khẽ gật đầu đồng ý với anh, vừa chuẩn bị nằm xuống thì điện thoại của cô reo lên:“Alo!”

Bên kia, Jack báo cáo tin tức về Bạch Lan Minh mà anh đã cùng mọi người điều tra được:“Tiểu thư! Tôi cùng Hoàng Việt đã cho người đi tìm những nơi mà Lan Minh tiểu thư thường đến, chúng tôi phát hiện Lan Minh tiểu thư đã đến quán bar nhưng đã rời khỏi đó khá lâu rồi, kiểm tra camera gần đó thì chúng tôi chỉ thấy có một người đàn ông đưa cô ấy đi, không nhìn rõ mặt và cũng không biết là đã đưa Lan Minh tiểu thư đi đâu.”

“Cho người nhận diện người đàn ông đó ngay, còn nữa anh hãy báo với ông ngoại là đã tìm được Bạch Lan Minh, nói rằng do trời đã khuya nên tôi đã đưa nó về căn biệt thự ở khá gần Lục gia, bây giờ nó đã ngủ rồi. Tuyệt đối đừng cho ông tôi biết Bạch Lan Minh bị người khác đưa đi, nếu ông ấy biết thế nào cũng lo lắng, ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Vâng.” Jack cúp máy, đi vào báo cho Bạch Triết hay tin.

Sáng sớm hôm sau, Lục Dĩ Tường vừa chợp mắt được một lúc thì lại thức dậy, quay người nhìn thấy Bạch Nhã Băng đang ngủ, anh nhẹ nhàng bước xuống giường, cố gắng không gây ra tiếng động lớn. Bạch Nhã Băng cũng giống như anh cũng chỉ mới vừa chợp mắt ngủ.

Lục Dĩ Tường vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đi xuống lầu, Lê Ngọc Quân thấy anh xuống, đôi mày nâng lên, bất ngờ, ngạc nhiên, cất giọng hỏi:

“Dĩ Tường! Sao hôm nay con dậy sớm quá vậy? Còn hơn hai tiếng nữa con mới đi làm mà.”

“Do con không ngủ được.” Lục Dĩ Tường không nhanh không chậm đáp lại, anh không quên căn dặn mẹ của mình:

“Mẹ! Tiểu Băng chỉ mới vừa ngủ, mẹ đừng cho ai lên đó làm ồn, cũng đừng lên gọi cô ấy cứ để cô ấy ngủ.”

Lê Ngọc Quân nghe anh nói cô chỉ mới vừa ngủ thì kinh ngạc, thắc mắc hỏi anh:

“Sao lại mới vừa ngủ? Đừng bảo với mẹ là Tiểu Băng thức cả đêm để giải quyết công việc ở tập đoàn đấy.”

“Cũng có thể nói là như vậy, do em họ của Tiểu Băng đi chơi cả đêm không về nên cô ấy mới thức làm việc để chờ điện thoại báo tin của thuộc hạ của mình, đến bây giờ vẫn chưa có tin gì cả.” Lục Dĩ Tường khẽ gật đầu đáp lại.

“Trời đất, con gái gì mà đi chơi cả đêm không về.” Lê Ngọc Quân cau mày nói, giọng điệu chê trách.

Bảy giờ sáng, tại khách sạn, Bạch Lan Minh khẽ chau mày thức dậy, nhìn lên trần nhà, cô càng chau chặt đôi mày lại hơn nữa vì nhận ra đây không phải là trần nhà của nhà mình, cô ngồi xuống đưa mắt nhìn xung quanh.

“Cô tỉnh rồi à?” Black mở cửa bước vào, anh không bước lại gần chỉ đứng ở gần cửa tựa lưng vào bức tường, cất giọng hỏi cô.

Theo phản xạ khi nhìn thấy có người đàn ông ngang nhiên bước vào như thế, Bạch Lan Minh nhìn xuống kiểm tra quần áo của mình, ngẩng mặt lên cô chỉ thẳng vào anh, lớn tiếng hỏi:

“Anh là ai? Anh có làm gì tôi không?”

Black nhếch mép cười nhạt, mày khẽ nâng lên cất giọng đáp trả:“Cô nghĩ tôi đã làm gì cô chưa? Mà cô không nhớ tối qua mình đã làm gì à?”

Bạch Lan Minh nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, nhớ lại cảnh cô dồn anh vào tường còn hỏi tên của anh bằng cái cách vô liêm sỉ kia, bây giờ Bạch Lan Minh chỉ có thể vỗ trán, che mặt lại.

“Nếu như đã tỉnh rồi thì hãy mau rời khỏi đây đi, nhìn cách ăn mặc của cô chắc hẳn cô là tiểu thư nhà giàu, tôi không muốn bị dính rắc rối, vì vậy cô hãy mau đi đi.” Black mở cửa, giơ tay mời cô rời khỏi, anh sợ không khéo người nhà của cô biết cô ở đây lại đến làm loạn.

Bị người ta đuổi như thế, Bạch Lan Minh cảm thấy vô cùng, vô cùng mất mặt nhanh chóng rời khỏi giường, lấy túi xách rời khỏi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.