Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

Chương 59: Chương 59: Say Rượu Đến Mất Liêm Sỉ




Bạch Nhã Băng cùng Lục Dĩ Tường đi xuống lầu ăn cơm, nhìn thấy Lục Trân Trân về, Bạch Nhã Băng cười nhạt cất giọng nói:

“Trân Trân! Một lát nữa ăn cơm xong, em lên phòng của chị, chị có chút chuyện muốn hỏi em.”

Lục Trân Trân giật thót mình, cố gắng tỏ vẻ không biết gì, cười cười, gật đầu đầy miễn cưỡng, trả lời:“Vâng...”

Ngồi vào bàn ăn, tất cả món ăn đã được dọn lên, Lê Ngọc Quân cầm đũa gắp thức ăn cho Bạch Nhã Băng, Lục Trân Trân và Lục Dĩ Tường, vừa ăn bà vừa cất giọng nó:

“Dĩ Tường, Tiểu Băng! Hai con đã công khai chuyện tình cảm rồi sao? Hôm nay, lúc mẹ đi dạo phố, mua sắm cùng mấy bà bạn, họ cứ hỏi mẹ về chuyện của hai con, còn trách mẹ là tại sao lúc hai con kết hôn lại không mời họ.”

Bạch Nhã Băng dừng đũa lại, sắc mặt dần dần thay đổi, Lục Trân Trân nuốt một ngụm nước bọt, liếc mắt nhìn Bạch Nhã Băng, cô cảm thấy lần này không xong rồi, trong lòng thầm cầu nguyện Bạch Nhã Băng vẫn chưa biết chuyện gì, Bạch Nhã Băng cười như không, chậm rãi đáp lại:

“Không ạ, con vẫn chưa muốn công khai nhưng có người tự ý đăng ảnh công khai chuyện riêng tư của con, hiện tại con vẫn đang điều tra đó là ai?”

Lê Ngọc Quân nhướng mày, có chút ngạc nhiên, trong lòng bà có một thắc mắc nhân cơ hội này bà hỏi rõ luôn:“Tiểu Băng! Mẹ thấy hiện tại tình cảm giữa con và Dĩ Tường rất tốt, tại sao con không chịu công khai cho mọi người biết chứ?”

Bạch Nhã Băng cười nhẹ, vẫn che giấu câu trả lời thật sự, cô không muốn bà lo lắng, lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa:“Đơn giản là vì con không thích thôi ạ, con không muốn chuyện riêng tư của mình có quá nhiều người biết.”

Ăn xong, Lục Trân Trân đi theo Bạch Nhã Băng và Lục Dĩ Tường lên phòng, Bạch Nhã Băng ngồi xuống ghế, khoanh tay, chân vắt chéo nhìn thẳng vào Lục Trân Trân, không nhanh không chậm cất tiếng hỏi:

“Trân Trân! Em có điều gì muốn nói với chị không?”

Lục Trân Trân không dám nhìn thẳng vào mắt của Bạch Nhã Băng, cô chỉ cười trừ, giả vờ không biết gì cả, ngơ ngác đáp lại:“Chị dâu! Chị nói vậy là sao? Tại sao đột nhiên chị lại hỏi em như vậy?”

“Chuyện cái trang trên mạng, em thật sự không có liên quan đến sao?” Bạch Nhã Băng nheo mắt, ánh mắt sắc bén quét qua người Lục Trân Trân khiến cho Lục Trân Trân rợn người, hít một ngụm khí lạnh.

Tiếp tục giả ngơ, cố gắng che giấu không cho Bạch nhã Băng biết, Lục Trân Trân cười gượng, nói:“Ý chị nói cái trang “Cặp đôi khó ở” sao? Nếu chị nói về cái trang đó thì em thật sự không biết gì cả, em cũng chỉ mới biết ngày hôm nay thôi, em tưởng cái trang đó là của chị.”

Bạch Nhã Băng tạm thời tin tưởng Lục Trân Trân, ánh mắt của cô quét đến Lục Dĩ Tường, anh cảm nhận được ánh mắt sắc sảo kia đang hướng về phía mình, anh cười cười, lắc đầu, vẫy vẫy tay phủ nhận, cũng giả ngốc:

“Anh cũng không biết gì cả, anh cũng chỉ mới biết thôi, anh đã cho A Tôn điều tra rồi, chắc sẽ nhanh chóng biết chủ nhân của trang đó là ai thôi.”

“Tốt nhất là chuyện này không liên quan đến hai người nếu không hai người sẽ chết chắc đó.” Bạch Nhã Băng khẽ nâng mày nhìn hai người, giọng điệu cảnh cáo, khiến cho anh và Lục Trân Trân nhột nhột trong người, thở cũng không dám thở mạnh.

Sân bay thành phố S

Một chàng trai bước ra khỏi sân bay với chiếc balô mang trên một cái vai, anh đeo kính râm, mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen, chân mang giày thể thao, trông rất trẻ trung, năng động, khóe môi khẽ nhếch lên:

“Cái tên Lục Dĩ Tường này, đột nhiên bắt mình về ngay, bực mình thật.”

Anh bắt taxi đi đến khách sạn, ngồi trên xe, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Dĩ Tường:“Tôi về rồi đây, đang trên đường đi đến khách sạn, cậu phải thanh toán mọi chi phí đấy.”

Nhận được tin nhắn, Lục Dĩ Tường nhếch môi mỉm cười, cất giọng nói với Bạch Nhã Băng:“Tiểu Băng! Em sắp được gặp cái tên thần thần bí bí kia rồi. Black đã về đến đây.”

Bạch Nhã Băng khẽ gật gù, gương mặt không mấy hứng thú đến chuyện này, thấy cô không hứng thú, anh mỉm cười vui trong lòng bởi vì cô không hề để tâm đến bất kì ai, đặc biệt là đàn ông.

Ở khách sạn, Black làm thủ tục nhận phòng xong liền cất đồ đạc, đi tìm đồ ăn, anh rất thích ăn những món ăn đường phố hơn là những món đắc đỏ trong nhà hàng sang trọng.

Đi ngang quán bar, Black nhìn thấy một cô gái đang ngồi tựa lưng vào bước tường, nhắm mắt hình như là đang ngủ, tiến đến gần xem thử, anh nhăn nhó khi mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mũi của anh, cô gái đó không ai khác ngoài Bạch Lan Minh.

Black nhìn xung quanh cảm thấy một cô gái đang trong tình trạng say xỉn còn ngồi ngủ ở giữa đường như vậy không tốt chút nào, anh lay lay người Bạch Lan Minh:“Này cô, cô hãy thức dậy đi, đừng ngủ ở đây, ngủ ở đây nguy hiểm lắm đấy.”

Bạch Lan Minh nghe tiếng ai đó đang gọi liền từ từ mở mắt ra, trong mờ mờ ảo ảo cô nhìn thấy một gương mặt vô cùng đẹp trai như tạc tượng vậy, cô nở nụ cười không khỏi thốt lên:“Đẹp trai thật.”

Bạch Lan Minh loạng choạng đứng dậy, trong tình trạng mất kiểm soát, cô kéo tay của Black ép sát anh vào tường, khóe môi cau lên thành một đường cong, cô mỉm cười thích thú, nói:“Anh đẹp trai! Anh tên gì vậy? Nếu như anh không nói tôi sẽ hôn anh đấy.”

Gương mặt của Black trở nên vặn vẹo khó coi, trong lòng thầm nghĩ:“Trời ơi ~ con gái ở đây mỗi khi say rượu đều trở nên mất liêm sỉ như vậy sao? Thật đáng sợ mà.”

Đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống như thế này, tuy anh có rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng lần đầu anh bị như thế, không biết phải ứng phó như thế nào, môi anh mấp máy trả lời:“B...Black! Tôi tên Black.”

“Black? Nhìn anh sáng sủa như thế sao đặt cái tên đen thui vậy...?” Vừa nói hết câu, Bạch Lan Minh ngã vào người của anh ngủ rất ngon lành, bây giờ cho dù trời có sập xuống cô cũng không thức dậy đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.