Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

Chương 58: Chương 58: Giả Vờ Không Biết Gì




“Chủ tịch! Chủ tịch!” A Tôn cầm điện thoại đã mở sẵn trang “Cặp đôi khó ở” chạy vào phòng làm việc của Lục Dĩ Tường, Lục Dĩ Tường thấy A Tôn vội vã, gấp gáp như vậy, cửa cũng không chịu gõ, đôi mày anh khẽ nhíu lại, cất tiếng hỏi:

“Có chuyện gì mà cậu vội quá vậy?”

A Tôn đưa điện thoại cho Lục Dĩ Tường xem:“Chủ tịch! Anh hãy xem đi.”

Lục Dĩ Tường cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy tấm ảnh trong điện thoại, rồi nhìn tên trang, anh nâng mày kinh ngạc, thốt lên:

“Cặp đôi khó ở?” Anh ngẩng đầu lên nhìn A Tôn với ánh mắt khó hiểu, thắc mắc:

“Chuyện này là sao? Tại sao trang này lại có hình của tôi và Tiểu Băng?”

A Tôn lắc đầu, anh cũng không biết chuyện này là như thế nào:“Tôi cũng không biết thưa chủ tịch, hiện tại mọi người trong tập đoàn ai cũng biết đến trang này, bọn họ đang chia sẻ rộng rãi, không ngừng bàn tán. Chủ tịch! Có cần tôi cho người điều tra chuyện này không ạ?”

Lục Dĩ Tường chăm chú quan sát bức ảnh, rồi khẽ lắc đầu cất giọng:“Không cần đâu, tôi biết là ai tạo ra cái trang này.”

A Tôn nhướng mày sững sốt, đôi mắt chớp chớp, hiếu kỳ nhìn Lục Dĩ Tường, Lục Dĩ Tường nhếch môi, không nhanh không chậm nói cho A Tôn biết:

“Tấm ảnh này được chụp ở Lục gia, còn là chụp vào chiều hôm qua. Chiều hôm qua, ngoại trừ tôi và Tiểu Băng thì chỉ có Hứa Tiểu Niệm và Trân Trân, mà Hứa Tiểu Niệm chắc chắn sẽ không rảnh rỗi làm chuyện này.”

A Tôn đã hiểu ra lời Lục Dĩ Tường nói:“Vậy ý của chủ tịch là người tạo ra trang này chính là Trân Trân tiểu thư?!”

Lục Dĩ Tường nhướng mày xem như khẳng định với A Tôn:“Chuyện này sẽ nhanh chóng đến tai của Tiểu Băng thôi nếu như đến lúc đó cô ấy có hỏi chúng ta giả vờ không biết là được. Vốn dĩ, tôi cũng rất muốn công khai mối quan hệ của tôi và Tiểu Băng cho mọi người biết để tránh có kẻ muốn đào tường nhưng cô ấy không muốn nên tôi cũng không công khai. Bây giờ thì tốt quá rồi.”

Ở trường học, có rất nhiều người hỏi Lục Trân Trân về mối quan hệ giữa Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng, Lục Trân Trân chỉ cười tươi, nhướng nhướng đôi mày trả lời:

“Như mọi người nhìn thấy đấy.”

Độ nổi tiếng chỉ trong một đêm như thế khiến cho Lục Trân Trân không thể nào lường trước được, quả nhiên là hai nhân vật quyền lực. Đột nhiên, Lục Trân Trân chợt nhớ ra Bạch Nhã Băng không thích công khai như thế, cô liền gọi cho Bạch Huyền Nghị:

“Alo! Bạch Huyền Nghị! Chuyện công khai tình cảm của anh hai và chị dâu tôi nếu chuyện này đến tai chị dâu là chết chắc đó.”

Bạch Huyền Nghị bình thản, nhếch môi cười, chậm rãi đáp lại:“Cô yên tâm đi, ông ngoại của tôi đã cho người che giấu chuyện này rồi, không thể điều tra ra đâu, hơn nữa cho dù họ có nghi ngờ cũng không có bằng chứng để nói chúng ta đâu, chúng ta có người chống lưng.”

“Như vậy thì tôi yên tâm rồi.” Lục Trân Trân thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Lục Dĩ Tường biết chuyện thì không sao nhưng Bạch Nhã Băng mà biết là tiêu chắc luôn.

Bạch gia

Hoàng Việt bước nhanh lên lầu ba, gõ cửa phòng của Bạch Nhã Băng, nghe tiếng gõ cửa Bạch Nhã Băng cất giọng vọng ra:

“Vào đi!”

Hoàng Việt bước vào đưa điện thoại cho Bạch Nhã Băng xem:“Tiểu thư! Cô hãy xem cái này đi.”

Bạch Nhã Băng cầm điện thoại lên xem, vừa xem xong sắc mặt cô liền thay đổi, trở nên tối sầm, lạnh giọng bảo:“Anh hãy mau cho người điều tra xem ai là chủ nhân của cái trang này?”

“Vâng!” Hoàng Việt lấy lại điện thoại, gật đầu nhanh chóng đi làm công việc mà cô giao.

Đôi mắt Bạch Nhã Băng khẽ híp lại, mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm:“Trân Trân?”

Đang ngồi học trong lớp, Lục Trân Trân bỗng cảm thấy rùng mình một cái, cả người nổi hết da gà.

Ở trên đoạn đường cao tốc, tài xế của Bạch An Lương nhìn qua kính chiếu hậu rồi cất tiếng nói với Bạch An Lương:“Ông chủ! Có người đang theo dõi chúng ta.”

Bạch An Lương quay người lại nhìn ra phía sau, thấy có một chiếc xe đang theo dõi mình, ông quay lại dứt khoát nói:“Cắt đuôi cho tôi.”

“Vâng!” Tài xế của ông nhấn ga chạy nhanh, tay lái vô cùng điêu luyện.

Hơn một giờ đồng hồ sau, cuộc rượt đuổi kết thúc, Bạch An Lương thành công cắt đuôi, thuộc hạ của Bạch Nhã Băng tức tối, lấy điện thoại ra báo cáo với cô, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho bản thân:

“Tiểu thư! Chúng tôi đã mất dấu của Bạch An Lương rồi ạ.”

“Các người nói sao? Mất dấu? Chỉ có chuyện theo dõi mà các người cũng làm không xong nữa là sao? Mau quay về chịu phạt đi. Đúng là vô dụng.” Bạch Nhã Băng tức giận, lớn tiếng quát mắng rồi cúp máy.

Bạch Nhã Băng cắn khoé môi, híp mắt, cau mày lẩm bẩm một mình:“Từ khi nào bên cạnh Bạch An Lương lại có người tài giỏi như vậy? Bạch An Lương! Xem ra tôi quá xem thường ông rồi. Tốt nhất cái chết của mẹ tôi không liên quan đến ông nếu không cho dù ông có là cậu tôi thì tôi cũng sẽ chôn sống ông.”

Đến chiều, Bạch Nhã Băng quay về Lục gia, trên xe, Hoàng Việt nhíu mày, nét mặt nghiêm túc, quay người xuống báo cáo với cô:

“Tiểu thư! Tôi không thể điều tra ra được ai là chủ nhân của trang đó.”

“Không điều tra ra được? Xem ra kẻ đó không tầm thường chút nào.” Bạch Nhã Băng có chút ngạc nhiên vì với thế lực của Bạch gia mà lại không tra ra được, tuy cô có nghi ngờ Lục Trân Trân nhưng đó chỉ là suy đoán, cô cần phải xác nhận thêm nữa.

Lục gia

Bạch Nhã Băng bước vào trong, Lê Ngọc Quân nhìn thấy cô về liền nở nụ cười hiền từ, yêu thương:“Tiểu Băng! Con về rồi sao? Đúng lúc, mẹ mới vừa xuống bếp xong, mẹ có nấu một vài món mới, con hãy lên phòng thay đồ rồi xuống thử đi.”

“Vâng!” Bạch Nhã Băng mỉm cười gật đầu, đi lên phòng thay đồ.

Cạch! Bạch Nhã Băng mở cửa đi vào, nhìn thấy Lục Dĩ Tường đang mặc áo trông vô cùng khó khăn, cô liền tiến đến giúp anh.

Vừa kéo áo xuống, Bạch Nhã Băng vừa hỏi han:“Lúc sáng, anh đi kiểm tra sao rồi? Cánh tay của anh khi nào tháo bột?”

Lục Dĩ Tường không nhanh không chậm trả lời, lúc nãy anh biết cô đã về nên mới cố tình mặc áo như thế để cho cô giúp, được cô chăm sóc ân cần như thế, anh thật sự không muốn cho cô biết chút nào:

“Bác sĩ nói hơn nửa tháng nữa anh mới được tháo bột.”

“Lâu hồi phục như vậy sao? À đúng rồi, lát nữa sau khi ăn xong em có chút chuyện muốn hỏi anh.” Bạch Nhã Băng muốn hỏi anh về chuyện cái trang cặp đôi khó ở kia, cô nghĩ chắc anh cũng đã biết chuyện này.

Lục Dĩ Tường nghe Bạch Nhã Băng nói thế thì đã đoán ra được chuyện cô muốn hỏi là chuyện gì, nhưng anh vẫn giả vờ như không biết gì cả, tuyệt đối phải giả ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.