Nghe Hề Minh Húc nói xong, Hạ Triều Ca yên lặng.
Nàng không ngốc, nhưng lúc gặp phải Hề Minh Húc luôn là có chút mơ hồ không rõ.
Nguyên nhân cũng chỉ do tâm nàng loạn mà thôi.
Người nguyện mắc câu, không thể phủ nhận, trong lòng nàng có Hề Minh Húc.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi chuyện đều chất đống trong đầu Hạ Triều Ca.
Lịch kiếp, tiên giới, Thương Lăng, Tư Mệnh, còn có mệnh cách đáng chết kia.
Loạn, lòng Hạ Triều Ca rất loạn.
Sau khi loạn một trận, mọi thứ phức tạp đều ngưng lại.
Dù đầu thai một đời, được mất cũng chỉ trong chốc lát, nếu thất bại thật sự, trở lại tiên giới lại là một trang hảo hán!
Vậy thì phóng túng một lần.
Hạ Triều Ca nghĩ như vậy, bên khóe miệng không khỏi tràn ra một nụ cười vui vẻ.
Nhưng vào lúc này, giọng Xuân Liễu từ ngoài cửa truyền vào.
“Khởi bẩm công chúa, Nhị công chúa cầu kiến.”
Lông mi Hạ Triều Ca rung một cái, mặt trầm xuống, trừng Hề Minh Húc.
“Hoa đào chàng trêu chắc là nghe nói chàng ở chỗ ta nên đến tìm chàng đấy.”
Ngữ khí của Hạ Triều Ca rất không tốt.
Hề Minh Húc xoa mặt Hạ Triều Ca.
“Ta có nói qua dáng vẻ lúc nàng nổi máu ghen cũng rất đáng yêu chưa nhỉ?”
Hạ Triều Ca duỗi tay gạt tay hắn, tức giận trừng một cái.
“Chàng định làm thế nào đây?” Hạ Triều Ca hỏi.
“Nàng ta tới tìm nàng, nàng đi cự tuyệt là được, hỏi ta làm gì?”
“Có thể nàng tới thăm chàng đấy!” Hạ Triều Ca nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng ta không muốn gặp nàng ta.”
“Vì sao?”
“Ta tại sao phải gặp nàng ta? Trong lòng ta không có nàng ta, cũng chỉ gặp mặt một lần, chưa từng có bất kì cam kết gì, tại sao phải gặp?” Hề Minh Húc hỏi lại.
Hỏi đến mức Hạ Triều Ca sửng sốt.
Chẳng lẽ không nên gặp? Dù sao bạch liên hoa kia luôn tâm tâm niệm niệm nhớ hắn mà!
Sao phủi sạch như thế được?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Triều Ca, Hề Minh Húc cười khẽ.
“Nàng ta thích ta, là việc của nàng ta, nàng nhớ ta, cũng việc của nàng ta, từ đầu tới đuôi cũng không có quan hệ với ta, ta cần gì phải cho nàng ta công đạo? Nàng không cảm thấy ta rất vô tội sao?”
Hả? Hạ Triều Ca nghe mà sửng sốt, Hề Minh Húc sao có thể nói bậy nói bạ mà có đạo lý như vậy?
Bản lĩnh này, quả thực là!
“Ta còn không trách nàng ta nói lung tung với nàng, nói hươu nói vượn, hủy một mối nhân duyên của ta đây này. Bằng không, bây giờ nàng đã là thể tử của ta rồi.”
“Nàng cũng không biết khi được tứ hôn, trong lòng ta có bao nhiêu vui vẻ đâu. Bị từ hôn, ta lại khổ sở, chuyện này với ta là một trận tai bay vạ gió.”
Hề Minh Húc vẻ mặt vô tội.
“Có thể phụ thân chàng nhất định đã tiết lộ với nàng việc kết thân!”
“Vậy thì để phụ thân ta tự mình đi cự tuyệt đi, chuyện này, ta chưa bao giờ đáp ứng.”
“. . .”
Hạ Triều Ca triệt để câm nín, mỗi một câu hắn đều nói có đạo lý như vậy, nàng không có cách nào phản bác!
Hạ Triều Ca choáng váng đứng dậy, đi ra khỏi phòng cự tuyệt Hạ Uyển Tình.
Thấy Hạ Uyển Tình đỏ mắt, trong nháy mắt Hạ Triều Ca thấy mình ngu triệt để.
Rõ ràng là đến tìm Hề Minh Húc, nhưng vì sao nàng phải giải quyết nhỉ?
Nói không thông quá đi!
“Hoàng tỷ, muội nghe nói, Minh Húc bị phụ hoàng trọng phạt, bây giờ đang dưỡng thương ở chỗ tỷ, muội rất lo lắng cho chàng, cũng không biết chàng thế nào.”
Hạ Uyển Tình còn chưa há mồm đã rơi lệ đầy mặt, Hạ Triều Ca thấy mà đau đầu không thôi.
Lúc này nếu như nàng cự tuyệt, chẳng phải sẽ bị bạch liên hoa này hận chết?
Nồi này không tốt cho lưng nha!
“Hoàng tỷ, muội van cầu tỷ, để cho muội gặp chàng một chút có được hay không?”
Hạ Uyển Tình trực tiếp quỳ xuống, nhìn thất mà thương.
Hạ Triều Ca cắn răng một cái: “Được!”