Hạ Triều Ca dẫn Hạ Uyển Tình đi thẳng đến gian phòng của Hề Minh Húc.
Một đường đi, một đường suy nghĩ lát nữa Hề Minh Húc nhìn thấy sẽ có biểu cảm gì?
Muốn nàng đứng ra cõng nồi, còn lật ngược phải trái trắng đen, nói mình cực kì vô tội à.
Nàng lại muốn nhìn xem, Hề Minh Húc gặp Hạ Uyển Tình phải làm sao đây!
Hạ Triều Ca đã chịu đủ Hạ Uyển Tình vừa nói ra liền rơi nước mắt, tốt nhất để cho Hề Minh Húc cũng thử chút!
Nếu như hắn dám sinh lòng thương tiếc, dám đau lòng, tâm dám động chút nào, Hạ Triều Ca nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt!
Hạ Triều Ca vừa nghĩ, trên mặt vừa mang chút ý cười trên nỗi đau của người khác.
Đẩy cửa ra, hai người đi vào.
Nhưng mà khi đi tới bên giường, Hạ Triều Ca kinh ngạc đến ngu người!
Hề Minh Húc vừa mới nãy còn hố nàng, lúc này như là người chết nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, mặt đầy mồ hôi, chân mày cau lại, liếc mắt qua còn tưởng rằng hắn muốn cưỡi hạc về tây!
Cái quỷ gì thế!
Rõ ràng hắn vừa mới không có việc gì mà?
Nếu như Hề Minh Húc đến hiện đại, không lấy được ảnh đế Oscar, đánh chết nàng cũng không phục!
“Minh Húc, Minh Húc chàng thế nào rồi?”
Hạ Uyển Tình nước mắt một hàng, thân thể trực tiếp nhào lên, nhào tới bên giường Hề Minh Húc.
“Minh Húc, chàng nhưng đừng làm ta sợ mà! Chàng mới vừa trở lại, chúng ta ngay cả mặt mũi còn chưa thấy mà! Chàng không biết đâu, mấy ngày nay ta ngày nhớ đêm mong, một mực nghĩ đến chàng. . .”
Hạ Uyển Tình khóc thương tâm gần chết, như lê hoa đái vũ, đến Hạ Triều Ca thấy còn không đành lòng.
Hạ Triều Ca có một loại dự cảm, nàng sẽ bị hãm hại.
“Minh Húc, phụ hoàng sao lại nhẫn tâm như vậy, chàng trấn thủ Bắc Cương tận tâm tận lực như vậy, nói chàng mang nữ tử vào quân doanh, làm sao ta cũng không tin, chàng không phải người như thế!”
“Hoàng tỷ, toàng tỷ, chàng thế nào? Chàng có thể chết không vậy. . .”
Hạ Uyển Tình bỗng nhiên xoay đầu lại hỏi Hạ Triều Ca, hai mắt đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn như mưa rơi trên cánh hoa.
“Không, sẽ không đâu, hắn chỉ bị thương hơi nặng, nuôi mấy ngày là khỏe.”
“Quá tốt rồi! Minh Húc, ta biết chàng không nỡ đi, không bỏ được ta!”
Hạ Uyển Tình một mình một vai diễn, khiến Hạ Triều Ca nghe mà nổi da gà cả người, không ổn chút nào.
“Hoàng muội, ngươi lại ở đây đi, ta đi trước.”
Không đi nữa chắc nàng ghê tởm chết mất.
Chê cười Hề Minh Húc không được, còn làm mình tởm muốn chết, tính không ra mà.
Hạ Triều Ca vừa mới xoay người, lại nghe bên trong màn truyền đến giọng nói suy yếu lại mơ hồ.
“Triều Ca, Triều Ca, đừng đi, đừng rời khỏi ta ta.”
Bước chân của Hạ Triều Ca bỗng nhiên dừng lại, suýt chút thì té sấp mặt rồi.
Mà Hạ Uyển Tình vốn đang khóc thút thít đột nhiên im bặt, nàng khiếp sợ không thôi nhìn Hề Minh Húc trên giường, hoảng hốt.
“Minh Húc, chàng, có phải chàng gọi sai người hay không?”
“Triều Ca, Triều Ca ”
Hề Minh Húc một mực gọi tên nàng.
Gọi tới mức tim Hạ Triều Ca phát run, nàng nói mà, sẽ bị hãm hại.
Hạ Uyển Tình khiếp sợ quay đầu nhìn Hạ Triều Ca, nàng nói: “Hoàng tỷ, chàng, tại sao chàng lại gọi tỷ?”
Hạ Triều Ca than nhẹ một tiếng, trong lòng âm thầm trả lời, bởi vì hắn muốn hố ta.
“Có lẽ là do ta cứu hắn, hắn coi ta là cọng rơm cứu mạng thôi?”
Hạ Uyển Tình thở nhẹ một hơi, sắc mặt khá hơn một chút.
“Triều Ca, ta biết nàng từ hôn là vì giận dỗi ta, trong lòng ta chỉ có nàng, Triều Ca, đừng đi mà. . .”
Khuôn mặt Hạ Uyển Tình nhất thời lại sụp xuống, chân mày cau lại, thần sắc cực kì thống khổ.
Hạ Triều Ca ngu người, nội tâm tan vỡ, nàng thua rồi.