Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, bóng đêm u ám tràn ngập một vùng, một bàn tay hắc ám lặng lẽ che phủ cả bầu trời.
Tại một gian tù u ám cũ nát trong địa lao, tràn ngập mùi máu tươi.
Chính giữa địa lao, một kẻ quần áo rách nát bị trói chặt chân, quỳ gối chính giữa.
Lão ta máu me khắp người, vết thương trải rộng toàn thân, đang thở hổn hển.
Người này chính là Vinh Khánh Vân tại quán trà hôm nay.
Bên cạnh lão ta có một cái bàn cũ nát, trên ghế có một người đang ngồi, người này mặc một thân nam trang, mang mạng che mặt.
Lúc này, người kia đang an tĩnh lật xem sổ sách Thị Lang bộ Hộ Vinh Khánh Vân giao ra.
Nàng càng xem tay càng run rẩy, lòng càng khiếp sợ.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có một người chạy vào, chính là Tố Y mặc nam trang.
“Công tử, không ổn rồi, người bên ngoài đã tìm tới đây, chúng ta chạy mau!”
Hạ Triều Ca hoang mang rối loạn ôm lấy sổ sách trên bàn theo Tố Y đi ra ngoài.
Chân trước các nàng vừa mới đi, chân sau đã có một đám người cầm đuốc xông vào.
“Lão gia ở chỗ này, mau, mau cứu lão gia!”
“Chặt xích sắt, đừng làm lão gia bị thương! Nhanh nhanh nhanh!”
“Người đâu? Hung thủ ở đâu?”
Vinh Khánh Vân được cởi trói “phịch” một tiếng ngã xuống đất.
“Phế vật, lũ phế vật này, còn không mau đem người đi cướp sổ sách về!”
Vinh Khánh Vân rống giận, toàn thân run rấy, máu nhuộm đầy đất.
Bên ngoài địa lao cũ nát, Hạ Triều Ca cùng Tố Y cưỡi hai con ngựa, nhìn đám người trong địa lao chạy khắp nơi điều tra.
“Đi thôi ”
Tiếng vó ngựa vang lên, Hạ Triều Ca cùng Tố Y vội vã rời khỏi.
Triều Vân Cung, Hề Minh Húc lúc này đang ngồi trong sân nhìn ánh trăng trên trời, từ tốn uống từng ly trà.
Hạ Triều Ca vội vã chạy vào, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hề Minh Húc.
Hề Minh Húc tự tay đưa cho nàng một ly trà.
“Chậm thôi ”
Hạ Triều Ca tiếp nhận trà uống một ngụm, ổn định hơi thở.
“Thế nào rồi?”
Hạ Triều Ca cười lạnh một tiếng, ném quyển sổ sách trước mặt Hề Minh Húc.
Hề Minh Húc lật lật, vẻ mặt càng ngày càng lạnh.
“Thật không nghĩ tới Mục Cảnh Thước lại ngấm ngầm làm ra nhiều chuyện như vậy.” Hề Minh Húc nhíu mày.
“Tham ô quốc khố, hối lộ quan viên, kết bè kết cánh, lừa trên gạt dưới, xem ra ông ta thật sự muốn tạo phản.”
“Vinh Khánh Vân đâu?” Hề Minh Húc hỏi.
“Thả rồi.”
“Thả hổ về rừng, rút dây động rừng, lấy đi sổ sách. Đây là buộc ông ta phản rồi, chứng cứ ở trên tay, nếu ông ta không phản thì sẽ chờ chết. Triều Ca, chiêu này của nàng độc quá.” Hề Minh Húc cười.
“Hạ Uyển Tình đâu?”
“Nghe được hôn sự tức giận sắp không kềm chế được rồi.”
“Vậy vẫn còn thiếu một tên.” Sắc mặt Hạ Triều Ca trầm xuống.
“Địch Phỉ Nhiên” Hề Minh Húc nhẹ nhàng gọi ra cái tên này, ý vị thâm trường.
“Để ta đi, ta biết rõ làm sao bức hắn.”
“Triều Ca. . .”
Hề Minh Húc đưa tay cầm tay Hạ Triều Ca.
“Phải bảo vệ mình cho tốt, đừng quá nôn nóng, ta sẽ tiêu trừ mọi nỗi lo về sau cho nàng, nàng chỉ cần lo việc của mình.”
Hạ Triều Ca gật đầu: “Được ”
“Đêm nay ta ngủ với nàng có được không?”
Hạ Triều Ca sững sờ, quay đầu nhìn về phía Hề Minh Húc, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, lỗ tai có chút nóng.
“Nàng đang suy nghĩ gì đấy?” Hề Minh Húc cười khẽ.
“Tự chàng ngủ đi”
“Hôm nay vì nàng mà ta phải gặp vị muội muội dối trá kia, cứ ra vẻ làm ta thấy khó chịu lắm.”
“Cho nên?” Hạ Triều Ca cúi đầu, đỏ mặt.
“Cho nên nàng phải bồi thường cho ta.”
“. . .”
“Thường thịt”
Editor: có ai thèm thịt không hể??? Dừng ở đây cho nó kích thích aaaaaa~~~
p/s: đừng ai đòi ném đá tui, tui k biết gì đâu :))))~