Cuối cùng, Hề Minh Húc vẫn không để cho Hạ Triều Ca thường thịt.
Chỉ là biến nàng thành gối ôm ngủ cả đêm.
Tại thời khắc bấp bênh, nguy cơ tứ phía này.
Một bàn tay vô hình khuấy đảo khiến toàn bộ Ly quốc long trời lở đất.
Bên cạnh có thể có một người đáng tín nhiệm, cùng ngủ một giường, cho dù chỉ là ôm, cũng có thể cảm thấy an tâm gấp bội.
Sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt xong, đang định đứng dậy rời đi, trước mắt đi đến chỗ ở của sứ thần Càng quốc tại Tây Uyển.
Đột nhiên, một bàn ôm lấy nàng từ phía sau, nàng quay đầu liền thấy khuôn mặt nghiêm túc của Hề Minh Húc.
“Sao vậy?” Hạ Triều Ca có chút khó hiểu.
“Có một cái chuyện rất quan trọng, ta sợ nàng quên nên nhắc nhở nàng một chút.”
Hề Minh Húc nói cực kì nghiêm túc, Hạ Triều Ca chả hiểu ra sao, hình như nàng thật sự không nhớ rõ.
“Nhìn dáng vẻ của nàng cũng biết nàng quên mất rồi.”
Hề Minh Húc thở dài một tiếng, vẻ mặt sầu khổ.
“Chàng nhắc lại cho ta là được mà ”
“Không cho phép hắn đụng vào nàng”
“Ừ. . . Ai?”
Hạ Triều Ca sững sờ, nhớ tới lúc đầu ở Bắc Cương khi nàng bị bắt làm tù binh, câu nói này cứ như ma âm gieo trong đầu nàng.
Bây giờ nhắc lại chuyện xưa, Hạ Triều Ca có chút xúc động.
Hề Minh Húc che miệng cười trộm: “Đi đi, về sớm một chút ”
Hạ Triều Ca gật đầu, rời khỏi Triều Vân Cung.
Lúc Hạ Triều Ca đến Tây Uyển, Địch Phỉ Nhiên đang đánh cờ với thuộc hạ trong phòng.
Thấy Hạ Triều Ca, hắn liền thả ra quân cờ trong tay ra.
“Trưởng công chúa đến thăm, thực sự khiến ta ngoài ý muốn.”
“Nhìn có vẻ tam hoàng tử hạ cờ không tồi.”
“Không bằng trưởng công chúa tới đánh với ta một ván?”
“Cung kính không bằng tuân mệnh ”
Hạ Triều Ca ngồi đối diện Địch Phỉ Nhiên, tay cầm quân trắng bày lên bàn cờ tới.
Sau một thời gian, quân đen quân trắng đều chiếm nửa giang sơn, trong lúc nhất thời thế lực ngang nhau.
“Thật không nghĩ tới, trưởng công chúa đánh cờ giỏi như vậy, thật khác biệt với tin đồn.”
“Lời đồn không thể không tin, cũng không thể tin hoàn toàn.”
“Hề tướng quân thực sự có phúc, có thể lấy được trưởng công chúa tài hoa hơn người.”
“Hắn bây giờ chỉ là phò mã, không phải tướng quân gì cả.”
“Trưởng công chúa không cảm thấy tiếc sap?”
“Tiếc gì chứ?”
“Công chúa hữu dũng hữu mưu, thật cam tâm ở trong phủ công chúa cả đời cùng một phò mã hai bàn tay trắng?”
Hạ Triều Ca cong môi, nàng có chút hứng thú nhìn Địch Phỉ Nhiên.
“Ta lại không ngại đâu, nạp thêm mấy tên nam sủng, tam hoàng tử có hứng thú không?”
Địch Phỉ Nhiên sững sờ, sau đó bật cười.
“Trưởng công chúa thật biết nói đùa, ta là hoàng tử Càng quốc, tương lai có thể kế thừa đế vị, làm sao lại đi làm một gạ nam sủng được?”
Hạ Triều Ca gật đầu, nàng nói: “Đúng ha, cũng không phải kẻ nào cũng làm nam sủng của ta được. Hiện tại xem ra tam hoàng tử còn chưa đủ tư cách.”
Địch Phỉ Nhiên sững sờ, nụ cười trên mặt thu lại.
“Ta biết gần đây tâm tình công chúa kém, ta sẽ không tính toán với công chúa.”
“Sao vậy? Tam hoàng tử không tin à?”
“Chuyện này nên bỏ qua đi ”
Hạ Triều Ca hạ trên bàn cờ thêm một quân, bỗng nhiên sát khí tất hiện, thế lực vốn ngang nhau biến thành lực lượng cách xa.
Quân cờ Địch Phỉ Nhiên bị bao vây, tràn ngập nguy cơ.
Địch Phỉ Nhiên sững sờ, biến hóa tới quá nhanh không kịp chuẩn bị.
“Tam hoàng tử, người chết còn chả làm được nam sủng chứ đừng nói gì đến kế thừa đế vị.”
Trong lòng Địch Phỉ Nhiên kinh ngạc, tim đập bịch bịch, toát mồ hôi lạnh.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, một khẩu súng lục nhỏ đặt ngay trên trán hắn.