Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 64: Chương 64




Đương nhiên, mặc kệ trong lòng Kim Dư có cảm thấy hứng thú với căn biệt thự số 108 tới cỡ nào, mặc kệ có định bảo manh thú ngồi xổm góc tường nhìn lén hay không, lúc này y vẫn phải đặt toàn bộ tinh lực vào đại hội tân sinh thí luyện đã.

Y tới nơi này chính là để tìm hiểu xem có thể mở rộng nghiệp vụ ra hay không mà. Tuy hai lần trước đều gặp phải người bất bình thường, nhưng ông chủ Kim vẫn kiên định tin tưởng, vô luận có như thế nào thì cũng có thể đạt được mục đích!! Y đã mang tới sáu con dị thú cấp A để làm màu a, nếu không ai chú ý thì chứng tỏ chẳng những mắt cả đám lé mà não còn bị tàn rồi!!

Cho nên, ông chủ Kim vẫn cứ thích thú tiếp tục nhìn cái màn hình trước mắt. Nội dung hiện giờ đang chiếu trên màn hình có vẻ giống như là một phân khúc cao trào của một bộ phim nào đó —— vô luận là nghiêm túc hay hài hước, chính nghĩa hay tà ác, thiên lôi hay cẩu huyết, muốn cái gì cũng đều có đủ, phụ huynh đang vây xem sắc mặt cũng dần phấn khích.

Kim Dư nhìn nhóm phụ huynh xung quanh biến đổi sắc mặt, nhịn không được co rút khóe miệng. Thật sự rất có ý tứ a, y có thể khẳng định, nhóm phụ huynh này và đám học viên lộ vẻ thần thông bên trong đấu trường kia tuyệt đối không biết mọi nhất cử nhất động đều đã bị ghi chép lại. Làm bạo tay như vậy cũng khiến cho Kim Dư âm thầm kinh hãi, thật không hổ là học viên săn bắn Hoàng Gia, tài đại khí thô a!

Lúc Kim Dư cực kỳ hứng thú nhìn một học viên nữ đang dùng chiêu mỹ nhân kế lừa một tên dã thú biến thành nam sinh làm không công cho mình, sau đó lại qua sông đoạn cầu, thì bả vai của y đột nhiên bị người ta sờ sờ.

“Chậc, boss đừng nháo, đang phấn khích nha! Thực lực của mỹ nữ và dã thú đang cân bằng nhau rồi a!”

Kim Dư nghĩ Kỳ Thanh Lân đang nhàm chán cho nên mới nghịch y, vỗ hai ba cái lên bả vai rồi lại tiếp tục nhìn thí luyện.

Kỳ Thanh Lân nhìn cái tên đang mê mẩn xem trận đấu mà quăng một cái xem thường, trực tiếp giả chết trên vai Kim Dư luôn. Cái người vỗ bả vai bà xã hắn cùng hắn có chút liên quan, không thể đá bay người ta được. Hơn nữa, thực lực của người này không phải thuộc hạng tầm thường dễ khi dễ, lại thấy Đại Bạch và Vượng Vượng cũng nhìn ông già kia, xác định ông ta sẽ không ra tay giết người thì cứ thành thật nằm úp sấp bất động vậy sao? Chậc, bất quá, ông già này tìm bà xã của hắn làm gì? Rảnh tới đau trứng rồi hả?

“Cậu cảm thấy thực lực của hai người bọn họ đang cân bằng với nhau sao? Nhưng lão lại cho rằng nha đầu kia sẽ thắng a.”

Bên tai Kim Dư vang lên thanh âm già nua có chút khàn khàn lại dẫn theo vài phần ý cười. Kim Dư vốn định cười nhạo phản bác, nhưng một khắc sau lại mãnh liệt nhảy dựng lên ba thước, xoay người liền thấy một ông già râu tóc bạc trắng đang cười tủm tỉm nhìn mình. Người này mặc một thân đường trang chính thống, nhưng Kim Dư thấy thế nào cũng thấy vị này giống như là đi hát dạo hoặc lừa gạt trẻ nhỏ hơn.

“….Kia kia, cụ ơi cụ là ai? Sao lại ở đây?” Kim Dư nói xong liền vươn tay nhéo nhéo chân kỳ lân đang giả chết ở trên vai, sau đó dùng dư quang hung hăng nhìn Đại Bạch Tiểu Bạch và Vượng Vượng đang thành thật nằm úp sấp ở chung quanh.

Hiện tại toàn bộ lực chú ý của y đang ở trên người ông cụ này, không hề phát giác ra, từ lúc ông cụ xuất hiện, chung quanh vống đang rất ồn ào đã lập tức yên tĩnh trở lại. Mọi người từ việc chăm chú nhìn con trai cháu gái nhà mình thi đấu đã dần chuyển sang người ông cụ, hơn nữa trong mắt còn mang theo ý tứ thành kính cực kỳ.

“Ừm… cậu không biết lão già tôi sao?” Ông cụ tựa hồ hoàn toàn không ngờ tới thế nhưng lại có người không biết mình, cho nên biểu tình trên mặt có chút quỷ dị.

“Tôi nên biết ông sao? Ông rất nổi hả?” Kim Dư trở mình cho cái xem thường. “Nếu ông là hiệu trưởng cái trường này, tôi nhất định sẽ xoắn đít chạy theo ông đẩy mạnh doanh thu cho cửa hàng. Bất quá, nhìn bộ dáng tùy tùy tiện tiện của ông, tôi cảm thấy ông thiếu khuyết khí chất 13 rồi! Cho nên, cho dù tôi rất là kính già yêu trẻ, nhưng ngài đừng quấy rầy tôi xem diễn a!”

Kim Dư nói xong liền quay đầu nhìn màn hình, kết quả, vừa mới liếc mắt một cái liền thấy mỹ nư kia đang dùng đôi bàn tay trắng như phấn nhưng ra tay lại còn nhanh hơn sao băng bay ngang trời hung hăng nện vào mặt nam sinh dã thú kia, đập người đến hôn mê bất tỉnh.

“Đầu năm nay mỹ nữ ôn nhuận đáng yêu càng ngày càng khó tìm a….” Kim Dư nhịn không được xoa xoa má, vừa nhìn thấy liền cảm nhận được nó đau tới cỡ nào.

Ông cụ bị Kim Dư nói thiếu khuyết khí chất 13 chưa hề di chuyển, vẫn cười tủm tỉm ở bên cạnh Kim Dư nói: “Cậu xem, lão nói đúng rồi chứ? Vẫn là nha đầu kia lợi hại hơn. Ừm, bất quá, trong cơ thể của nha đầu kia có huyết thống của cọp cái, chậc chậc, nữ nhân nhà đó so với nam nhân còn muốn mạnh mẽ hơn à.”

Kim Dư nghe xong đầu tiên là gật đầu tán thành, sau đó mới nhận ra ông cụ kế bên vẫn còn chưa đi, lập tức có chút câm nín. Hôm nay y đã dính trúng ngày nói nhảm ư? Sao người kỳ quái nào cũng chạy tới chỗ y hết vậy?

“Cái kia, ngài rốt cuộc tới đây làm gì a? Nếu ông cảm thấy cái vị trí tôi đang xem tốt, tôi đây không ngại cùng ngài đứng xem. Thật sự, chỉ cần ngài đừng có đột ngột mở miệng là được rồi. Tôi không chê đâu.”

Lời nói của Kim Dư đã khiến cho đám phụ huynh và bảo vệ trà trộn trong đám đó thiếu chút nữa đã cắn rớt đầu lưỡi mắt trừng muốn lọt cả tròng ra ngoài. Tên này chắc là bị ngu hả? Phải không phải không? Dám nói cái kiểu đó với hiệu trưởng học viện săn bắn Hoàng gia, lão giả có uy vọng cao nhất trong toàn nhân loại vậy sao?! Đầu y khẳng định là bị nước vô rồi a a a a!

Lúc này có vô số phụ huynh và khán giả vây xem hận không thể đem hồn của mình nhét vào người cái tên ngốc kia, sau đó lại làm đủ trò nịnh bợ ông cụ kia một hồi hòng kiếm được lợi ích. Bất quá bởi vì hồn phách của tên chủ tiệm nào đó dị thường cường đại, vả lại, cái loại ý tưởng hồn xuyên nhập thể gì đó vẫn còn nằm trong giới hạn tiểu thuyết.

Cho nên ông chủ tiệm nào đó vẫn sinh long hoạt hổ, mà ông cụ kia cứ vui tươi hớn hở giả ngu.

“Tuy lão rất muốn tiếp tục xem, nhưng thời gian lại không cho phép. Một lát nữa lão còn muốn tới nói vài câu vô nghĩa, xem một chút phim hay có đánh có cười lại có khóc, thế nào, lão già đây giữ cho cậu một chỗ ngồi, cậu muốn xem không?” Ông cụ giả 13 vui tươi hớn hở nhìn Kim Dư. Kim Dư nghe vậy thì suy nghĩ một lát rồi nói:

“So với cái này còn thú vị hơn sao? Chút nữa tôi muốn đi xem tân sinh tuyển chọn dị thú, có làm chậm trễ thời gian của ông không?”

Ông cụ râu tóc hoa râm nghe vậy vui tươi hớn hở mỉm cười: “Không sao, đến lúc đó cậu sẽ biết. Đặc biệt thú vị a.”

Kim Dư cũng vui vẻ theo, đôi mắt hoa đào mị lên vì cười, trước mắt bao người vươn tay vỗ lưng ông cụ như hai người anh em, khiến cho đám vệ sĩ thiếu chút nữa đã trực tiếp dùng súng bắn chết, nói: “Cụ yên tâm, lát nữa tôi sẽ qua gặp cụ xem kịch vui! Chậc, tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên a! Đến đến, đây là nước mắt thủy tinh của thỏ mắt xanh tôi đặc biệt tặng cho ngài, đừng chê ít a, đồ vật này đầu năm nay rất khó tìm, một cái này đã trị giá gần một trăm tử kim tệ rồi đó. Phải biết là để có được viên này, tôi đã phải bảo cả cái đám kia đi chọc lét Tiểu Lam Nhãn đó.”

Ban đầu mọi người đều cho rằng Kim Dư là một thằng nhóc không biết trời cao đất rộng dám vô lễ với ông cụ, nhưng đến lúc y tùy tay xuất ra vật phẩm có phẩm chất cấp A+, cũng chính là nước mắt thủy tinh đặc biệt làm quà tặng cho ông cụ, cả đám quần chúng vây xem liền trừng hai mắt cho rằng tên này là một công tử quý tộc gian trá có tâm kế chuyên giả ngu đang cố gắng lôi kéo làm quen với hiệu trưởng. Chẳng qua cái quan niệm này còn chưa kéo được tới giây thứ ba, lại bị câu cuối cùng của Kim Dư khiến mọi người trầm mặc triệt để, khẳng định tên này chính là một tên ngốc thiếu bại gia Nhị Thế Tổ a!!!

Mẹ nó, còn tưởng có cách nào đặc biệt buộc thỏ mắt xanh mỗi ngày phải thương tâm rơi lệ! Kết quả là do cái thằng này cù lét nó?! Cười tới chảy nước mắt?! Móa! Mau nói cho ông biết mấy con thỏ mắt xanh kia nhột ở chỗ nào a!

Đối với cái tên chủ tiệm nào đó vừa may mắn vừa có khiếu giao tiếp, đừng nói là tìm được chỗ nhột của thỏ, cho dù trên người nó có bớt thì y cũng có thể tìm ra cho cậu, đương nhiên, loại hình phục vụ này không phải là loại miễn phí rồi.

Rõ ràng ông cụ vì câu nói của Kim Dư mà cố nín nhịn, nhưng cuối cùng nhịn không nổi phải bật cười một trận rõ lâu, sau đó mới lắc đầu nói: “Thằng nhóc cậu thật có cá tính. Khó trách cái thằng nhóc không được tự nhiên kia cứ cố sống cố chết ở lại bên cạnh cậu. Được rồi. Lát nữa nhớ phải đến tìm lão a, nói không chừng lão còn đưa cho cửa hàng cậu một vài thứ kiểm nhận.”

Nói xong, ông cụ cười cười rời đi, để lại Kim Dư đầu óc có chút lơ mơ.

“Thằng nhóc không được tự nhiên? Ai a? Ô, bất quá xem ra nhất định là có lợi. Mau mau xem hết trận đấu của con cọp cái nhỏ kia, sau đó đi tìm ông cụ thôi.”

Kim Dư tâm tình không tồi hạ quyết tâm tiếp tục xem màn hình, sau đó lại nghe thấy tiếng kêu của Vượng Vượng, sau đó lại nhìn thấy, trước mặt sáu con dị thú cấp A của mình, bỗng nhiên lại xuất hiện ba con dị thú cấp A, đồng thời còn có một tiếng nói vang lên sau lưng Kim Dư:

“Ha ha, vị này là ông chủ Kim sao? Vừa nãy bổn thiếu gia thấy cậu hình như còn có mấy viên nước mắt thủy tinh. Bản thiếu gia muốn mua mấy viên đó, thế nào? Giá tiền sao, cứ dựa theo một phần mười giá thị trường đi, như thế nào?”

Cùng với thanh âm mang theo vài phần bừa bãi khinh thường, Kim Dư cảm giác ở trên cổ mình đang bị một thanh trường đao sắc bén kề sát, mà trừ việc đó ra, còn có một cái móng heo của tên nào đó đang dán lên thắt lưng y, chậm rãi vuốt ve, tựa hồ như sắp vói vào bên trong y phục.

“Đừng có lộn xộn a, bảo đám dị thú của cậu cũng đừng có mà lộn xộn. Chậc chậc, da thật mềm thịt lại non nha, thật khiến cho bổn thiếu gia muốn cắn một ngụm~ Nếu cậu không muốn tiền, bổn thiếu gia có thể bồi cậu một đêm, coi như là bồi thường cho cậu, sao hả~”

Tên này vừa nói xong, chung quanh liền vang lên tiếng cười to của vài tên đàn ông, chậm rãi giương mắt nhìn, thì ra cũng là mấy tên đại thiếu gia quý tộc mặc cẩm y hoa phục, xem ra mấy người này là học viên của học viện, nhưng không mặc đồng phục. Chẳng lẽ đám này cho rằng, không mặc đồng phục, đi mặc quần áo của quý tộc thì có thể biến mình thành thiếu gia không ai bì nổi muốn làm gì thì làm sao?”

“Ngu – ngốc.”

Kim Dư thản nhiên hộc ra hai chữ, nhìn sắc mặt người nọ đột nhiên biến đổi liền hung hăng vung tay. Tên kia liền tung bay đập vào cây đại thụ phía sau. Tiếp theo, cây đại thụ cũng ầm ầm sập xuống.

“Tiểu Thanh Thanh, tên hỗn đản này sờ thắt lưng bà xã nhà anh.” Đôi mắt của Kim Dư tuy đang cười, nhưng lại mị thành một đường. Mà Kỳ boss vốn còn đang nằm trên vai Kim Dư giả chết nháy mắt hung quang đại phóng, chậm rãi phun ra hai chữ: “Băm móng (heo).”

Đao kề cổ không cần quản, dù sao cũng không gây thương tổn gì, mẹ nó, dám sờ thắt lưng, diệt cả nhà mày a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.