Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 65: Chương 65




Từ lúc Kim Dư ném cái tên thiếu gia giở trò sàm sỡ thẳng vào cây, mấy người đang cười ha ha hùa theo lập tức im bặt, cái miệng mở ra chưa kịp khép lại.

Bọn họ còn chưa phản ứng kịp thì đã nghe thấy cái tên nam tử quật ngã lão đại của bọn họ phun ra một câu. Câu nói kia vô luận từ ý tứ cho đến cách dùng từ đều sặc một mùi chết chóc, nhưng khiến bọn họ không thể phản ứng nổi chính là…. Bà xã cái gì, không phải nên có thêm một người nữa đứng ở kế bên sao? Nhưng hiện tại kế bên nam tử này đâu có ai đâu a?!

Nhưng ngay sau đó, mấy vị thiếu gia này lại nghe thấy một giọng nói băng lãnh tới cực điểm vang lên, theo như ý tứ của giọng nói kia phát ra thì càng khiến cho bọn họ phát lạnh cả người.

“Mày mày mày!! Mày biết bọn tao là ai không?! Mày mà dám xằng bậy, cẩn thận gia tộc bọn tao giết mày a!!”

Hai chân của cả bọn đều đã run lẩy bẩy, nhưng do đã dưỡng thành thói nên cả đám không những không xoay người bỏ chạy, mà còn lôi gia tộc ra dọa.

Ngay lúc đó, cái tên thanh niên bị ông chủ Kim đánh bay được tôi tớ nâng dậy, nhìn Kim Dư ngoan lệ nói: “Mày chết chắc rồi!!”

Hắn vừa mới nói xong, liền cảm thấy cổ tay trái lẫn tay phải đau nhức một trận. Không đợi hắn sợ hãi kêu thành tiếng, hạ thể đã truyền tới một trận đau nhức mãnh liệt.

"A a a a a a ——! !"

Tiếng kêu thê lương phát ra. Cổ tay không ngừng phụt ra máu tươi. Nhưng khiến cho người ta cảm thấy không ngờ chính là, cho dù tay phải của hắn đã bị thương nhưng vẫn gắt gao ôm lấy hạ thể của mình?!

Đang lúc mọi người không hiểu ra sao thì trên quần của hắn cũng từ từ nhiễm đỏ máu.

!!!

Nháy mắt, đám người xem náo nhiệt nhịn không nổi phải nuốt nước miếng. Nhất là nam nhân đang nhìn Kim Dư kia, quả thực là giống y như mãnh thú.

Tuy không có ai thấy Kim Dư ra tay, nhưng dựa vào hai tiếng ‘băm móng’ kia cùng với vẻ mặt của người nào đó, nếu nói người nam tử đang bị uy hiếp kia không có liên can đến chuyện này, vậy mới kêu là gặp quỷ a.

“Khụ khụ… Chuyện này a, muốn băm móng thì băm móng đi…. Sao anh lại băm rớt cái chỗ kia luôn vậy? Đau lắm a…” Kim Dư chỉ nói thôi cũng muốn đau trứng lắm rồi a.

“Tôi đang tích đức giúp hắn. Nhìn bộ dáng của hắn, không biết trước kia đây gây họa cho bao người rồi.”

Lại là thanh âm lạnh như băng không có lấy chút cảm xúc, đám người vây xem lập tức lui ra đằng sau vài bước. Ngay tại trước mắt bao người, bên cạnh nam tử mặc một thân đường trang nguyệt sắc bỗng xuất hiện một tên nam tử. Nhưng khiến mọi người hoảng sợ chính là, ở trong một khoảng cách gần như vậy, bọn họ lại không thể nhìn thấy người kia xuất hiện bằng cách nào, hơn nữa lại không có một ai thấy rõ được dung mạo của vị nam tử mặc áo khoác màu đen kia!!!

Chỉ có thể xác định, sự tình vừa nãy nhất định là do hắc y nam tử này làm ra, hơn nữa với cái khí thế phát ra từ người của nam tử, đây là một kẻ vô luận thế nào cũng không nên trêu vào.

"A a a a ——! ! Tụi mày! Tụi mày! Tao muốn giết tụi mày! Cha ơi!! Mẹ ơi!! Anh hai chị hai!! A ————! !"

Lúc này, máu trên người thanh niên bị băm móng kia đã từ dạng phun tia chuyển sang dạng đổ máu bình thường, cái mặt như cẩu cũng trở nên trắng bệch. Hắn dựa cả thân người mình lên người hầu, run lẩy bẩy, mảnh ngọc trước ngực đột nhiên phát sáng.

“Ô. Kêu viện binh hả?” Kim Dư nhìn đồ vật đang lòe lòe tỏa sáng kia cảm thấy thực hứng thú.

“Ai cũng không cứu được hắn.” Kỳ Thanh Lân hừ lạnh một tiếng. Theo tiếng hừ lạnh của boss, sáu đứa Đại Bạch và Vượng Vượng đang trừng mắt giằng co với ba con dị thú cấp A kia lập tức nhe răng gầm gừ. Đại Bạch Vượng Vượng và Tiểu Bạch lui về sau một bước, Bánh Bao Nhị Hắc và Tiểu Tuyết lập tức tru lên rồi nhào về phía ba con dị thú kia. Chưa đến một phút đồng hồ đã dẫm nát ba tên đối thủ dưới chân.

Ngao rống ——! 【 Mọe, non tơ như tụi mày mà cũng dám đấu với ông sao! 】

Bánh Bao vừa dùng chân chà đạp con báo đen vừa khinh bỉ trừng mắt nhìn, sau đó lắc đuôi đặt mông ngồi lên đầu con kia. Đám phụ huynh và khán giả lập tức lạnh buốt từng cơn. Mẹ nó dị thú nào cũng vậy hết hả, ác dễ sợ a?

Nháy mắt, tình huống trong đấu trường đột nhiên chuyển biến, cái người vốn là người bị hại chớp mắt lại biến thành boss, còn cái tên vô lại diễu võ dương oai kia thì lại thê thảm. Chung quanh lặng lẽ như tờ. Mắt thấy Kim Dư sẽ dẫn dị thú rời đi, lập tức liền có mười mấy vệ sĩ từ ngoài xông tới, vây xung quanh Kim Dư và Kỳ Thanh Lân, ngay cả tụi Đại Bạch cũng bị hơn mười con dị thú cấp B vây quanh.

“Là ai dám đả thương con ta?!”

Một giọng nữ ngoan lệ bén nhọn từ trong đám người vang lên, Kim Dư giương mắt nhìn, thì thấy một vị phu nhân mặc đồ phú quý bức người đang được người hầu nâng tới, hai bên người còn có một nam một nữ, nhìn khuôn mặt hao hao đó thì nhất định là anh hai chị hai của thằng kia rồi. Đương nhiên, vẻ mặt của hai vị này lúc nhìn thấy Kim Dư rất là không tốt, thậm chí còn mang theo sát ý.

“Là ai đả thương con ta!!!”

Phu nhân kia đi đến giữa đám người, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mang theo vài phần ngoan lệ, “Ta muốn cả nhà hắn phải chôn cùng!!”

Ánh mắt Kim Dư có chút co rút. Có thể ở trước mặt nhiều người nói thẳng như vậy, thân phận của người này phỏng chừng đã vượt qua sự tưởng tượng của y rồi.

“Mẹ! Mẹ!! Mẹ phải giúp con báo thù a!! Bọn nó không phân tốt xấu đã ra tay đả thương người! Còn cướp đoạt nước mắt thủy tinh con đã ra giá cao mua lại!! Mẹ! Anh hai chị hai, mọi người phải làm chủ cho con a!! Này còn có luật pháp hay không!!”

Thanh niên kia nhìn thấy mẹ và anh hai chị hai đến, lập tức nước mắt nước mũi dựa vào người hầu nhào vào ngực phu nhân. Người kia nhìn thấy đứa con yêu dấu của mình bị chặt đứt tay, không ngừng chảy máu, sắc mặt liền trầm xuống, khó coi cực kỳ.

“Người tới!! Bắt hết bọn nó cho ta!! Nhốt tụi nó vào nhà tù phản động!!”

Nghe vậy mọi người chung quanh nhịn không được hít vào một hơi, nhà tù phản động! Đây là nơi đáng sợ nhất trong toàn bộ Thủ Đô Tinh, một khi đã vào đó thì quả thực sống không bằng chết! Phu nhân này rốt cục là ai?

Kim Dư và Kỳ Thanh Lân nghe phu nhân kia nói xong thì một người hừ lạnh một người cười lạnh. Quả là người một nhà mà. Đứa con ỷ thế hiếp người, đổi trắng thay đen. Mẹ hiền dùng quyền công làm việc tư, coi mạng người như cỏ rác, ngay cả lý do cũng không hỏi, có thể thấy nội bộ quân chính hiện giờ có bao nhiều bất kham.

“Tôi nói nha, phu nhân sát khí, vẻ ngoài của bà sao lại khác xa với hành vi không ra người quá vậy hả? Cho dù con của bà có bị thương, bị chặt đứt tay, nhưng với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay rất nhanh sẽ khôi phục lại, nếu không thì vẫn còn chân tay giả thế cho. Trừ cái việc mới vừa nhìn qua hơi thảm tí, căn bản chả có chuyện gì lớn. Người bình thường không phải sẽ hỏi vì sao tay của hắn lại bị chặt đứt, sau đó lại đổi trắng thay đen hại chúng ta sao. Sao bà vừa mới tới, chưa hỏi gì đã bắt người rồi?” Trong đôi mắt hoa đào của Kim Dư hiện lên ánh sáng trêu tức lạnh lẽo, “Quả là không để pháp luật vào mắt mà, chậc chậc, xin hỏi đại danh của phu nhân? Thiếu gia nhà bà không những muốn tôi hầu hạ hắn mà còn đòi mua nước mắt thủy tinh của tôi với giá mười tử kim tệ kìa. Phu nhân cũng hiểu thiếu gia nhà bà cũng quá là khờ dại mà ha?”

Kim Dư càng nói càng khiến cho một nam một nữ bên cạnh phu nhân sắc mặt trầm xuống. Cho dù bọn họ biết việc này là do con trai và đứa em nhà mình gây ra, nhưng người kia chính là đang đánh thẳng vào Lập gia! Lập gia bọn họ chính là một trong tam đại nguyên soái của toàn bộ quân đội Thủ Đô Tinh. Trong tay nắm giữ một phần ba quân lực toàn bộ Thủ Đô Tinh, mặc kệ là ai, cho dù là tổng thống, cũng phải cực kỳ nể mặt mũi của bọn họ. Bọn họ đã sớm quen thói được người khác cung kính kính sợ, hơn nữa đối với bọn họ, thể diện là trên hết, tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào có hành vi bất kính đối với bọn họ!!

Cho nên, dù Kim Dư đã nói ra, ba người Lập phu nhân và Lập Đào, Lập Lâm vẫn không hề có ý định đáp lại Kim Dư. Chỉ cần quân hộ vệ đem hai người này nhốt vào tù, mặc kệ là tình huống gì, có bao nhiêu người nhìn, bọn họ đều có thể áp chế chuyện này xuống, sau đó khống chế sự thật. Hoàn toàn không cần để ý mấy chuyện râu ria.

Nhưng việc khiến cho ba người Lập gia phải trừng lớn hai mắt chính là, không những quân hộ vệ không xuất hiện không bắt người nhốt vào tù, ngược lại cả đám cứ như đã uống quá chén không ngừng ngã trái ngã phải. Đừng nói là bắt người, ngay cả đi đường cứ không ngừng lắc lắc như thế, căn bản là không có sức chiến đấu.

“Ngươi đã làm gì?!” Lập phu nhân nghiêm nghị nhìn Kim Dư.

Người kia chỉ nhún nhún vai: “Phu nhân, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung. Giữa ban ngày ban mặt, cái gì tôi cũng không có làm, phu nhân chẳng lẽ…. mắt bị lé?”

“Ngươi!!! Được, được, Mai Ngọc Ngữ ta đây lần đầu tiên nhìn thấy cả người cả gan làm loạn không đem Lập gia ta vào mắt như ngươi! Ngươi tùy ý đả thương người, nhiễu loạn kỷ cương pháp luật, phá hư quân chính. Cho dù trốn được lần này, lần sau ta cũng sẽ bắt ngươi vào tù chờ xử tử!!”

Ánh mắt của Lập phu nhân nhìn Kim Dư lúc này cơ hồ như muốn ăn tươi nuốt sống con cá voi nào đó. Trong lòng bà không ngừng thầm hận tại sao chồng mình và Long vệ có thực lực nhất trong quân đội lại không ở bên cạnh bà, nếu không sao lại có thể để cho người khác khinh thị Lập gia bọn họ, lại còn thương tổn đến đứa con yêu của bà. Những hộ vệ bà mang theo đã không thể làm gì được nữa, thực lực lại không sánh bằng đối thủ, rời đi trước thì tốt hơn, hơn nữa Nhiên Nhi phải được chữa trị ngay lập tức.

Trong lúc Lập phu nhân đang tính toán tìm kế sách rút lui, chuẩn bị để đứa con lớn và con gái mang đứa con nhỏ rời đi, bỗng từ trong đám người truyền ra ba giọng nói.

"Chậm đã!"

"Từ từ! !"

"Chậm đã!"

Ba thanh âm này đối với Lập phu nhân mà nói chính là đang ngăn cản hành động của bà, nhưng khi Lập Đào – đứa con lớn của Lập gia vừa nghe vào tai, lại khiến cho cả người hắn cứng đờ —— hai trong ba giọng nói này, hắn đều biết, không xong nhất chính là, chủ nhân của giọng nói kia, cho dù có là Lập gia bọn hắn, cũng không thể dễ dàng manh động.

“Tuy nói Lập phu nhân là nữ trung hào kiệt, trong quân đội rất có uy vọng, nhưng người vừa mới bước vào tuổi năm mươi thì khó tránh khỏi có chút vội vàng xao động võ đoán. Chuyện này tại hạ đã nhìn từ đầu tới đuôi. Tuy không thể nói rành mạch ra từng chi tiết, nhưng rốt cuộc là ai sai, là cái gì sai, tại hạ vẫn có thể đứng ra làm chứng.” Giọng nói hơi mang chút lạnh lùng, tuy nho nhã lễ độ, nhưng lại rõ ràng tỏ vẻ không đồng ý với thủ đoạn của Lập phu nhân. Long Trường Tiêu dẫn Đại Đại Bạch[49] và hai người thủ hạ tới đứng bên phải Kim Dư và Kỳ Thanh Lân, nhìn thẳng vào người Lập phu nhân. Cái loại ánh mắt này khiến người ta nhìn thấy đều có chút e ngại.

“Ai nha ai nha, tôi nói anh nha, sao lại cứ thích đem chuyện đơn giản nói rầy rà như vậy. Bác sĩ thiên tài tôi đây đã tận mắt thấy thằng nhóc Lập gia kia đùa giỡn em trai tôi, sau đó mới bị em trai tôi dạy dỗ. Sao vào đến miệng phu nhân thì lại là em trai tôi nhiễu loạn pháp kỷ, phá hư quân chính vậy? Chậc chậc, không phải là tôi nói bừa a, mở mắt nói dối không phải chỉ có nhóm chính khách mới có thể dùng sao, không phải trong quân đội đều là đàn ông ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh sao?” Kim Khiêm đặt con hỏa tước lông vàng lên vai, nhàn nhàn lên tiếng, nhìn sắc mặt dần trở nên khó coi của Lập phu nhân, bỗng nhiên cười nói: “Ai nha, ngượng quá, cháu quên mất, phu nhân không phải là đàn ông, chậc chậc, ngài quả nhiên vẫn là rất không thích hợp ở trong quân đội, vẫn nên ở nhà học nấu thêm vài món ăn thì tốt hơn.”

Có Long Trường Tiêu và Kim Khiêm mở miệng, Lập phu nhân cùng Lập Đào, Lập Lâm không thể đi được. Nếu hiện giờ không nói rõ ràng chuyện này, đợi đến lúc bọn họ rời đi sẽ truyền ra chuyện Lập phu nhân dung túng con cái khi dễ người khác. Đến lúc đó, không chỉ Lập gia bị hao tổn thanh danh, ngay cả địa vị trong quân đội, cũng sẽ bị liên lụy rất lớn.

Lập phu nhân nhìn hai tên Trình Giảo Kim đột nhiên xuất hiện, tim đau đớn co rút từng đợt, là thằng nhóc Long gia và thằng nhóc Kim gia. Tuy hai gia tộc này có vẻ không có lực uy hiếp, nhưng lực ảnh hưởng của hai người này trên Thủ Đô Tinh, tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Hung hăng thở dốc mấy hơi, Lập phu nhân nhìn qua Kim Khiêm: “Kim đại thiếu gia. Cậu vừa mới nói người nọ là em trai cậu? Vậy em trai cậu đả thương con ta, chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?”

Bà thật muốn nhìn xem Kim Khiêm đối với vị em trai này có bao nhiêu coi trọng, hơn nữa….

“Long thiếu gia, nhà của cậu và bộ tộc Đại Bằng đang xảy ra chút tranh cãi phải không? Hình như, vẫn chưa được giải quyết thì phải. Long thiếu gia thật sự là tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình sao?”

Long Trường Tiêu nheo mắt. Lập phu nhân đang dùng lợi ích trao đổi với hắn. Nhưng đừng nói bản thân hắn hận nhất chính là loại người bại hoại ỷ thế hiếp người, hiện giờ Kim Dư đang bị liên quan, cho dù có lợi ích có lớn tới cỡ nào, hắn cũng không muốn trao đổi.

Vì thế, Long Trường Tiêu khẽ hé miệng: “Việc của Long gia không cần phu nhân quan tâm, việc này tôi dĩ nhiên sẽ để mắt tới.” Kim Khiêm cũng nói: “Phu nhân, mắt bà thật sự bị lé sao? Đừng nói tới việc con bà đùa giỡn với em trai tôi trước, cho dù thật sự em tôi đánh con bà, sao tôi lại không đi giúp em tôi? Đây chính là giúp người thân không cần để ý lý do. Đương nhiên, em tôi không bao giờ làm chuyện gì mà không có lý do cả, không giống như cái tên bại gia tử nào đó.”

“Kim Khiêm!” Lập Đào trợn mắt, người này cho đến bây giờ vẫn không thèm để ý tới thể diện của người khác.

“Mày quát cái gì mà quát! Có lá gan xử oan lão đại của tao mà không có lá gan để cho người khác nói hả?! Lập Đào và mấy người nhà mày… tao biết chả phải là đám quần què tốt lành gì mà, mấy cái vòng luẩn quẩn này thiếu gia tao hiểu rất rõ. Mày còn muốn tẩy trắng nữa sao?” Nghẹn nửa ngày Sơn Bạch Lộc cuối cùng cũng có thể mở miệng, hắn cảm thấy sự tồn tại của mình rốt cục đã trở lại rồi.

Đám người kia nghe thấy Sơn Bạch Lộc nói, nháy mắt liền phóng ánh mắt như dao găm qua. Sơn Bạch Lộc liền phăm phăm phăm chạy tới chỗ tên bác sĩ biến thái nào đó.

Ngay lúc Lập Đào Lập Lâm còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên trên không trung sáng lóa lên, ngay sau đó một màn hình thật lớn xuất hiện, chiếu lại toàn bộ sự việc phát sinh!

! ! !

Đám người Lập gia trừng mắt không thể tin được. Con cá voi nào đó vừa xem xong thì khóe miệng lập tức co rút, lạnh mặt quay qua cái người nào đó nói: “Anh âm thầm quay phim tôi bao lâu rồi?” Mịe, y không tin cái tên Kỳ Thanh Lân nhất thời nổi hứng muốn quay đâu!!

Kỳ boss nghe thấy, ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng dị thường kiên định phủ nhận: “Tôi vừa mới nghĩ ra.”

Hắn tuyệt đối không thể thừa nhận hắn đã quay toàn bộ cảnh sinh hoạt đời thường của bà xã nhét đầy hết 100G quang não được.

“Ông đây tin anh mới là não tàn đó!!” Cá voi nghiến răng nghiến lợi. Mà boss lúc này đã đem móng vuốt đặt lên lưng bà xã nhà mình, nhanh chóng giải quyết sự tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.