Sau đó Nhược Vũ đi lên lầu để thay quần áo.
Một lúc sau cô đi xuống với phong thái mới. Cô mặc một áo khoác blazer xanh rơ ở bên ngoài một áo hai dây trắng bên trong mặc với váy kẻ ca rô đen dài tới mắt cá chân. Mix với đôi bot đen và phụ kiện xích lủng lẳng.
- Chú Thẩm cháu đi ra ngoài đây! - Cô vừa đi vừa nhún nhẩy.
- Vâng tiểu thứ đi cẩn thận! - Quản gia Thẩm từ đằng sau vòng ra.
Nhưng Nhược Vũ vừa được mấy bước thì chợt nhớ ra gì đó liền quay lại.
- Chú Thẩm! Cái người ăn nhờ ở đậu kia là bạn chị dâu thật ạ?.
- Vâng! tối qua cô ấy đến nhìn có vẻ đang gặp vấn đề gì đó nên mới ở nhờ nhà mình ạ?.
- Chú để ý cô ta đấy! cháu có linh cảm cô ta không ổn đâu! - Nói rồi Nhược Vũ quay lưng đi.
Cuối cùng Nhược Vũ cũng tìm được khu nhà mà Khải Trạch đang ở. Đó là khu dành cho người bình dân sống. Cũng khá được.
Cô ngó ngang ngó dọc mãi mới đến dãy nhà cần đến.
Sau khi chắc chắn là số nhà của Khải Trạch cô mới gõ cửa. Phải gõ 3-4 lần thì trong nhà mới có động tĩnh.
- Ai vậy? - Giọng nói như đang ngái ngủ kèm theo bực tức của Khải Trạch vọng ra
Nhược Vũ không lên tiếng vì sợ anh mà biết là cô thì sẽ chẳng mở cửa đâu.
- Ai vậy? - Câu hỏi lập lại một lần nữa rồi cánh cửa mở ra.
Ngay lập tức không để cho Khải Trạch có phản ứng Nhược Vũ liền chạy tọt vào nhà trong khi anh còn đang ngơ ra.
- Cái...cái gì? Hoàng Nhược Vũ? cô...cô...
- Hôm qua ngủ ở quán net bây giờ người tôi ê ẩm quá! cho tôi ngủ nhờ tí! - Nói rồi cô tìm phòng ngủ mà đi vào nằm xuống.
- Ai cho cô vào nhà tôi hả! đi ra mau!.
Khải Trạch đi vào kéo cô dậy.
- Không bao giờ! anh bỏ tôi một thân một mình ở quán net tôi còn chưa tính sổ với anh đâu! - Nhược Vũ nhất định ôm cứng vào thành giường tay kia ôm chăn.
- Là cô tự chạy tới chứ ai khiến cô đến!.
- Mặc kệ anh! tôi buồn ngủ tôi muốn ngủ!.
Cuối cùng sau một hồi giằng co thì Khải Trạch cũng chịu thua chống tay nhìn Nhược Vũ đang ôm chăn vào giấc ngủ.
Anh bất lực lê thân ra ngoài phòng khách nằm trên ghế sofa ngủ tiếp. Vì trước còn quen cô anh vốn biết tính cô cứng đầu rồi mà.
Sau khi thấy ngoài phòng khách yên tĩnh thì Nhược Vũ ngóc đằng dậy thám thính tình hình.
- Làm sao mà thắng được mình chứ hi hi! - Cô hí hửng ôm chăn lăn qua lăn lại thích thú.
- Đã lâu lắm rồi mình không ngửi được cái mùi này! - Cô hít lấy hít để mùi thơm chăn gối của Khải Trạch như con nghiện.
Được một lúc thì cô cũng lăn ra ngủ như chết.
Trời ngả tối Di Linh lúc này mới vươn vai cho đỡ mỏi vì cả buổi cô phải phê duyệt dự án. Nhìn đồng hồ cũng đã muộn cô cho gọn đồ đạc lại rồi cầm túi sách đi về.
Ra ngoài thấy Linh An đang ngồi ấn điện thoại cô liền đi tới gõ nhẹ vào bàn cô.
- Về thôi!.
- Vâng ạ!.
Nói rồi Linh An sắp xếp tài liệu qua loa rồi cầm túi sách chạy theo Di Linh.
Về tới nhà đã thấy Nhất Long đang ngồi ngoài phòng khách uống trà xem tivi.
" Nhàn rỗi thật đấy " Di Linh nghĩ.
Cô cũng chẳng chào hỏi hay nói gì mà cởi giày cao gót đi thẳng lên lầu.
Nhất Long hơi khó chịu vì bị cô ngó lơ.
- Di Linh cậu về rồi sao? - Từ trong bếp Kha Nguyệt chạy ra vui vẻ chào hỏi.
- Ừm! - Thái độ của cô có vẻ không thoải mái cho lắm.
- Cậu thay đồ rồi xuống dùng bữa tối nhé! mình nấu xong hết rồi!.
Thái độ vui tươi của Kha Nguyệt bây giờ khác hoàn toàn với hồi sáng khi không có hai vợ chồng ở nhà làm cho người làm thấy mắc ói.
Lên đến phòng Di Linh vứt luôn túi vào một góc rồi nằm lên giường vì mệt mỏi. Thực sự bây giờ cô chỉ muốn nằm im như vầy chẳng muốn cử động gì nữa.
Cạch.
Di Linh vừa mơ màng vào giấc ngủ thì cửa phòng mở ra. Cô liền nheo mắt nhìn xem là ai.
- Cô không khỏe sao? - Nhất Long đi vào mặt hơi lo lắng khi thấy cô nằm trên giường.
Thấy anh hỏi vậy cô ngồi dậy cởi áo khoác ra rồi đi vào phòng tắm.
- Không! tôi đi tắm trước! - Nói rồi cô đi tới tủ đồ lấy quần áo.
Anh dùng ánh mắt hơi xót xa nhìn cô.
Khi Di Linh tắm xong đi qua gương nhà tắm cô đứng lại trước gương tay xoa xoa phần bụng dưới đã nhô lên chút ít của mình mà bất giác cười hanh phúc. Nhưng khi nghĩ đến chuyện khi cái thai to lên, mà cô lại không muốn anh biết thì hơi rối ren. Được một lúc cô đi ra ngoài phòng ngủ thì vẫn thấy Nhất Long đang ngồi ghế sofa trong phòng cô cũng chẳng hỏi han gì mà đi đến bàn trang điểm bật máy sấy cho khô tóc.
Sau đó cô đi ra khỏi phòng, Nhất Long cũng đi theo sau.
- Ban nãy là anh đợi tôi xuống cùng sao? - Đột nhiên cô quay lại nhìn thẳng mắt anh.
- Ừm m! tôi thấy cô không khỏe sợ cô có chuyện.
Nhất Long hơi lé tránh ánh mắt của cô rồi đi xuống lầu trước.
Cả hai ngồi vào bàn ăn, Kha Nguyệt thì đang bưng nốt đĩa thức ăn cuối ra.
Ban đầu Di Linh không để ý nhưng sau mấy lần cô chợt nhận ra cứ mội lần cô ta đi đến cạnh Nhất Long là lại tỏ vẻ ngại ngùng hay phải nói kiểu gặp được người mình thích.
Ngay lập tức trong đầu Di Linh nghĩ.
" Người phụ nữ nào gặp anh ta cũng rụng trứng và Kha Nguyệt không ngoại lệ! ".
Cô lắc đầu cho qua vì anh và cô cũng chẳng liên quan đến nhau, rồi tiếp tục ăn.