Bữa ăn gần kết thúc thì bên ngoài Nhược Vũ hí hửng đi vào. Cô có vẻ như đang có chuyện vui.
- Ơ chào anh chị! chào mọi người em về rồi đây!
Cô chào qua loa rồi định đi lên lầu
Nhất Long thấy cô em gái về liền tra hỏi.
- Hoàng Nhược Vũ! đi lêu lỏng ở đâu mà nhà cũng không muốn về hả?.
Thấy anh trai mình hỏi thăm Nhược Vũ liền quay lại dùng vẻ mặt người lớn.
- Em đi đến nhà bạn trai!.
- Bạn trai? - Cả hai vợ chồng đều ngạc nhiên thốt lên.
- Khoan khoan bạn trai là sao? mới về nước mà bạn trai cái gì chứ?.
Nhất Long đứng dậy nghi hoặc nhìn Nhược Vũ.
- E hèm! em cũng đã có chứng minh nhân dân và đủ tuổi đóng góp như một công dân rồi mà! chuyện có bạn trai là bình thường thôi!.
- Nhược Vũ à em có ăn cơm không? - Kha Nguyệt tỏ vẻ hỏi thăm với Nhược Vũ.
- Không đâu! - Nói rồi cô chạy lên lầu luôn.
Không gian yên tĩnh bao trùm phòng khách trong giây lát. Cuối cùng Di Linh đứng dậy đi lên lầu mới phá vỡ không gian ngượng ngùng ấy.
Vừa lên đến phòng ngủ cô đi tới mở cửa cánh tủ lấy hòm gỗ nhỏ mà cô đựng đồ của đứa bé đã mất rồi đi ra ngoài ban công mở ra. Chẳng hiểu sao việc ngắm nghía lại hoài niệm của con lại làm cô thấy thoải mái vô cùng. Từ đôi giày cho trẻ sơ sinh đến cái lắc tay cô định sẽ đeo cho đứa bé khi chào đời. Cô cứ mân mê mà lòng cảm thấy lao lao vô cùng, cứ như cô sẽ đeo cho đứa bé luôn vậy.
Tại phòng làm việc riêng của Nhất Long.
Anh đang ngồi xem xét các dự án thì có tiếng gõ cửa. Cứ nghĩ là Quản gia Thẩm nên anh cho vào. Nhưng không, đó là Kha Nguyệt cô ta tay bưng khay có để một ly cà phê. Cô ta còn mặc một bộ váy ngủ khá mát mẻ.
- Nhất Long! em thấy anh làm việc muộn nên em mang cà phê tới cho anh!.
Vốn Nhất Long không để ý, khi cô ta lên tiếng mới ngẩng lên nhìn một cách khó chịu.
- Ai cho cô vào đây!. - Anh nhìn cô ta không quá 2 giây mà cúi xuống tiếp tục công việc, nhưng ánh mắt cũng đủ làm cho cô ta thấy ớn lạnh.
- Anh..anh cho phép em vào mà! - Kha Nguyệt nói với giọng nhỏ nhẹ như bị oan.
- Ra ngoài! - Không chần chừ anh liền đuổi cô ta.
- Em...em thấy Di Linh có vẻ mệt nên em thay cô ấy mang cà phê vào cho anh mà! - Kha Nguyệt vẫn cứng đầu ở lại.
- Đừng có nghĩ vợ tôi đồng ý cho cô ở lại mà cô thích làm gì thì làm! Với lại, tên tôi không phải ai thích cũng gọi được, cô nên biết điều một chút! lập tức ra ngoài cho tôi!. - Nhất Long mặt không chút gợn sóng đều đều nói.
- em...em xin lỗi....
Cô ta sướt mướt tỏ vẻ đáng thương.
Cạch..cửa phòng làm việc một lần nữa mở ra.
- Anh trai em mượn.....
Nhược Vũ phi vào vừa định nói thêm thì thấy Kha Nguyệt đứng đấy liền ngưng lại đảo mắt.
- Gì đây! Chị vào đây làm gì? - Giọng điệu Kha Nguyệt khá xỉa xói.
- Tôi..tôi mang cà phê vào cho Nhất Long!.
Nhược Vũ ung dung đứng dựa vào bên cửa khoanh tay.
- Vậy sao? anh tôi rất ghét cà phê với lại....anh trai! bây giờ ai cũng có thể gọi thẳng tên anh được ạ!.
Nhược Vũ tuy nói rất bình thường nhưng cũng đủ làm cô ta muối mặt.
- Tôi...tôi đi ra ngoài đây! - Kha Nguyệt đỏ mặt cúi xuống đi ra ngoài.
- Mà hôm nay trời cũng đâu có nóng lắm mà chị ăn mặc mát mẻ thế!.- Nhược Vũ vẫn còn cà khịa một tí khi cô ta đi qua mình.
Sau khi Kha Nguyệt đi ra Nhược Vũ đóng cửa lại đi tới ghế sofa ngồi xuống.
- Cô ta bao giờ mới định đi thế anh?.
- Không biết! - Nhất Long không ngẩng mặt lên chỉ trả lời qua loa.
- Em thấy cô ta có ý đồ gì đó với anh đấy!.
- Có chuyện gì nói đi! - Nhất Long không vòng vo.
- Thì.... em tính mượn dàn máy tính xịn của anh! - Nhược Vũ đổi giọng sang dò hỏi.
- Làm gì?.
- Em... solo game! hi hi hi.
- Không! - Nhất Long trả lời thẳng thừng.
- Anh!.
- Ra ngoài! ồn chết đi được!.
Biết là ông anh mình mà đã trả lời thì có năn nỉ cũng vô ích nên cô đành hậm hực đi ra ngoài.
Nhưng trước khi ra cô còn ngó vào nhắc anh mình rồi mới về phòng.
- Anh đừng có làm gì có lỗi với chị dâu đấy!.
Câu nói của Nhược Vũ làm anh có ngưng lại giây lát. Không làm gì có lỗi.... anh đã làm nhiều việc có lỗi với coi hơn nữa kìa.
Tính tiếp tục làm nữa nhưng chợt anh nhớ ra câu Kha Nguyệt nói ban nãy là Di Linh đang mệt. Anh đành cho gọn tài liệu lại rồi đi lên phòng.
Lên tới phòng ngủ anh nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Anh đảo mắt một vòng thì thấy Di Linh đang ngồi ngoài ban công. Gió thổi nhẹ mấy sợi tóc Di Linh bay phất phới làm cô phải lấy tay dữ cho khỏi che mặt
Cảnh tượng trước mắt làm anh đứng như đơ ra. Nhìn cô quả thật hút hồn. Nhưng khi anh nhìn tới thứ cô đang ngắm nhìn thì lòng anh lại khó. chịu cắn rứt vô cùng.
Nhận thấy có ai đó đang nhìn mình Di Linh ngẩng mặt lên theo phản xạ nhìn về hướng đó. Bốn mắt nhìn nhau,Nhất Long hơi ngượng hắng giọng rồi đi vào phòng tắm. Còn cô thì cho đồ vào trong hòm rồi bưng cất đi. Di Linh nhìn đèn hắt lên cánh cửa phòng tắm một lúc rồi trèo lên giường kéo chăn đi ngủ. Vì đang mang thai nên chỉ vừa mới nằm xuống 2-3 phút là cô đã mơ màng vào giấc ngủ rồi.