Không biết cô đã ngủ bao lâu.Trong mơ màng Di Linh nghe thấy giọng nói trầm trầm của ai đó và giọng của Linh An, cô cố gắng để tỉnh táo để mở mắt ra,nhưng cớ thể mệt mỏi của cô lại không cho phép. Rồi cô lại chìm vào giấc ngủ của riêng mình.
Và khi trời ngả màu xế vàng. Mọi thứ bắt đầu kết thúc một ngày thì Di Linh mới mệt nhọc mà xoay người. Vì vừa ngủ dậy lên mắt cô vẫn còn mờ mờ chưa nhìn rõ xung quanh. Cô đứa tay lên mát xa cho mắt đỡ hơn.. Thì lúc này mới thấy có bóng người đang đứng cạnh cửa sổ view mở. Theo phản xạ cô liền ngồi bật dậy rồi sau đó thì thở nhẹ ra. Đó là Nhất Long.
- Anh làm gì ở đây vậy?.
Nhất Long mặc trên người một áo len cổ. cao đen, quần vải đen. Bên ngoài khoác áo Trench Coat full đen luôn. Tóc không vuốt keo ngược lên kiểu tổng tài như mọi khi mà để xuống tùy tiện để, xoăn nhỏ ở đuôi. Nhìn rất đẹp trai. Nếu anh mà không làm tổng tài thì có ra ngoài kia cũng không lo chếtđói.
(Nhan sắc nhân vật nam chính mình diễn tả theo hình mẫu ảnh trên nhá!).
- Mẹ gọi điện cho tôi! nói không gọi điện được cho cô! bảo tôi tới xem cô có ở công ty không!.- Nhất Long từ từ nói.
- Anh có thể bảo trợ lý hoặc hoặc gặp Linh An ngoài kia mà! sao anh không hỏi mà lại vào tận phòng ngủ của tôi như vầy chứ!.
Di Linh xuống giường cầm điện thoại lên xem, quả nhiên hơn trục cuộc gọi nhỡ từ mẹ chồng cô.
- Đi thôi! - Nhất Long đột nhiên quay lại rồi đi qua cô.
- Đi đâu?.
- Không phải cô ngủ thông ngày rồi sao! định không ăn gì à! bữa này tôi mời!.- Nhất Long hững hờ nói.
Di Linh nhìn ra ngoài trời rồi nhìn đồng hồ, đã nhá nhem tối rồi. Cô ngủ thông ngày luôn rồi sao.
Lần này ốm nghén cô còn thèm ngủ hơn cả lần trước.
- Là bữa ăn cuối cùng của tôi khi ở trên cõi đời này sao? - Di Linh vừa chỉnh lại tóc vừa liếc nhìn anh.
Câu nói của Di Linh làm Nhất Long đang đi thì dừng lại phải cau mày quay lại nhìn cô.
- Lần nào nói chuyện với tôi cô cũng những thứ không tốt đẹp là sao? - Anh khó chịu nói.
- Thật nực cười! Chẳng lẽ tôi phải vui sướng khi một người ghét tôi nhất thế giới này mời tôi đi ăn sao? - Di Linh cười qua.
- Tôi không muốn cãi nhau với cô!.- Nhất Long như kiểu chán cãi nhau lắm rồi.
- Tôi cũng đâu có muốn! - Di Linh nhún vai rồi nhẹ nhàng đi qua anh.
Nhất Long thở dài một cái rồi bỏ tay túi quần cùng đi sau cô. Cả hai đều im lặng cho từ khi đi thang máy đến xuống xe. Chẳng ai nói với ai thêm lời nào.....
Thực ra lúc sáng thấy cô không ăn gì đã bỏ đi lên Nhất Long thấy không ổn.. Anh định đến mời cô ăn trưa nhưng thấy cô ngủ ngon quá nên không gọi. Nhưng suy đi nghĩ lại anh chắc chắn cô mà tỉnh dậy thì sẽ chửi anh là cái chắc. Nên Nhất Long mới nhờ mẹ anh gọi cho cô nhiều nhiều để lấy cớ. Nếu cô có hỏi thì lấy cớ mẹ nhờ, vậy đấy!. Rồi Nhất Long phải ngồi đợi với mọi chỗ. Từ ngồi mép giường, ngồi ghế, dựa tường.....Khi cô vừa chở mình thì anh đã ngay lập tức đứng quay lưng lại. Và tiếp đó.....
Trong xe, Di Linh im lặng ngồi vắt chéo chân, người dựa vào bên cửa. Mắt nhìn ra ngoài đường, những ánh đèn đủ màu từ đường phố chiếu vào kính xe đến góc nghiêng của khuân mặt cô nó làm cô càng xinh đẹp hơn. Trong đầu cô bây giờ thì suy nghĩ đủ thứ về tương lai của mình và em bé trong bụng. Còn Nhất Long thì mở Lattop tiếp tục công việc của mình. Bầu không khí như gộp cả Kỷ Băng Hà với Năm cực đem trong xe làm cho trợ lý Hoành ngột ngạt đến run hết cả người.
Một lúc sau xe dừng lại trước cửa 1 nhà hàng nổi tiếng. Di Linh híp mắt đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới tòa nhà.
- Anh định chơi trội sao? Anh không thích tôi và anh cùng xuất hiện một lúc sao? Thế mà lại chọn nơi đông người để mắt tới, mà dùng bữa sao?.