Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 54: Chương 54: Tôi làm đại sư huynh




Editor:ARE

Beta:Dunz

Lục Thận Hành đỡ được.

Nguyên chủ mỗi lần chỉ có thể dựa vào phù ngự kiếm để phô trương uy phong trước mặt các đệ tử khác, chứ căn bản chả nắm giữ tí công pháp ngự kiếm nào. Lục Thận Hành vừa tới đã có thể thi triển, cái này nhất định là lỗ hổng hệ thống, mở đường cho hắn.

Dáng vẻ Lục Thận Hành vô cùng phấn khởi, yêu thương mà ôm tiểu sư đệ Ninh Khuyết bị dọa sợ về lại thân kiếm. “Có đại sư huynh đây, đừng sợ.”

Ninh Khuyết vẫn còn sa trong nỗi sợ hãi ở một khắc trước đó chưa hoàn hồn được. Cậu trừng mắt, một tay nắm chặt lấy kiếm gỗ, một tay túm lấy tay áo Lục Thận Hành, hai tay vịn chắc, trông rất buồn cười.

Một đám đệ tử xung quanh nghe được câu nói kia mà chấn động. Vừa rồi sao đại sư huynh lại tử tế đến vậy, bây giờ bọn họ không tiếp thu nổi thì phải làm sao bây giờ?

Mọi người trộm trao đổi ánh mắt, thấy trong mắt ai cũng có một tia suy nghĩ phạm thượng. Rất muốn tát nhau thật mạnh để xem rốt cuộc có phải ảo giác hay không.

Một đường phi hành, tâm trạng Lục Thận Hành thay đổi. Hành trình này tuy là làm nhiệm vụ, nhưng cũng đồng thời giúp thực hiện ước mơ của hắn. Từ cổ chí kim đến võ lâm giang hồ, hào môn thế gia, ở thế giới khác nhau trải qua nhân sinh khác nhau. Hắn còn có được một người luôn kề bên mình, cùng hắn trải qua hỉ nộ ái ố, ai nhạc buồn vui, hết tụ lại tán, nếm trọn củi, gạo, mắm, muối, tương, dấm, trà. Tất cả đều vô cùng trân quý.

Nếu cửa kia có thể rộng hơn thì càng tốt.

“Đại sư huynh, có phải huynh nghĩ ra cách cứu sư phụ và nhị sư huynh rồi phải không?”

Khương Vọng Sơ lộ ra đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh, nhìn qua trông có vẻ đặc biệt chân thành, nếu như khuôn mặt to tròn có thể thu nhỏ lại một phần ba...

Lục Thận Hành nhướng mày, hắn từng nghe nói người mập mạp đều có tiềm lực trong người, cũng không biết thằng nhóc trước mặt này có hay không.

“Không.”

“Ò.” Khương Vọng Sơ vặn vẹo cái cổ ngắn ngủn, “Tiểu sư đệ, đệ có cách nào không?”

Ninh Khuyết cuối cùng cũng hoàn hồn, cậu nhếch miệng cười nói: “Đại sư huynh không nghĩ ra được, sao đệ lại có thể chứ.”

Vỗ mông ngựa trôi chảy chính xác, còn vô cùng tự nhiên, không hề khiến cho người khác phản cảm. Lục Thận Hành đánh giá tiểu sư đệ cười lên có hai lúm đồng tiền này lần nữa. Tu không thành tiên được, về nhà làm ăn buôn bán cũng dư sức.

Phi hành trên trời gần một nén nhang, Ninh Khuyết giật giật quần áo nắm trong tay, “Đại sư huynh, hình như chúng ta đi qua Thanh Giản Tông rồi.”

“Vậy sao?” Lục Thận Hành cúi đầu liếc mắt, khinh khinh phiêu phiêu nói một câu, hơi nghiến răng nghiến lợi, sao đứa nhỏ này nói nhiều thế nhỉ?

Khương Vọng Sơ và đám người nhất trí gật đầu, đúng vậy!

“Đệ biết rồi.” Ninh Khuyết cong mắt, “Đại sư huynh đang khảo nghiệm bọn đệ.”

Đúng không? Chỉ có thể đúng thôi, tuy rằng tôi chẳng có một cắc cái ý định kia. Trong tâm đang có vạn mã lao nhanh, Lục Thận Hành trên mặt lại thở một hơi nhẹ nhõm nói: “Tiểu sư đệ, đại sư huynh tự hào về đệ.”

Bởi vì những lời này, kết quả đến Thanh Giản Tông, khóe miệng Ninh Khuyết vẫn còn cong.

Đoàn người Lục Thận Hành vừa đến, đã có hàng trăm đệ tử Thanh Giản Tông hừ hừ ha ha luyện kiếm. Kiếm khí sắc nhọn hội tụ ở trên không tạo thành trận thế kinh người.

“Đại sư huynh, bây giờ làm sao đây?” Khương Vọng Sơ lo lắng nhảy nhảy tại chỗ, thân mình to lớn làm rung động bụi đất cát đá dưới chân. Cậu nhóc vội vàng ăn một miếng thịt bò khô để kìm nén sợ hãi.

Lục Thận Hành không đáp, hơi thở quanh thân trở nên trầm thấp, dáng vẻ trầm mặc đó khiến người xung quanh phải ngưng thở đoán già đoán non có phải sắp chiến đến nơi hay không. Kỳ thật hắn đang suy nghĩ làm cách nào để thu hồi cây kiếm vẫn còn bay trên đầu về. Dù sao cũng không thể để nó cứ lơ lửng mãi đúng không?

“Tam sư huynh, đưa đệ.” Ninh Khuyết nhíu mày.

Khương Vọng Sơ đôi chút do dự, đưa khô bò vừa lên đến bên miệng qua, “Nè, không có nhiều đâu.”

“...” Khóe miệng Ninh Khuyết giần giật, “Thông Thiên phù!”

Khương Vọng Sơ trợn trắng mắt, lập tức nhét khô bò vào miệng, một bên lục quần áo một bên nói: “Thông Thiên phù chỉ còn một cái, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng dùng, quý lắm.”

Linh khí của tiểu sư đệ không giống bọn họ. Cậu có thể dung nhập và thi triển phù chú nhanh hơn người khác. Sư Phụ từng nói, lúc đầu cậu nhóc còn tưởng ông lại nói dóc, xong sau khi thấy được linh phù biến hóa quỷ dị trong tay sư đệ cậu nhóc lại tin ngay tức thì.

Ninh Khuyết cất kỹ Thông Thiên phù, đợi lát nữa đánh không lại cũng chỉ có thể chạy, có cái này có thể ngay lập tức vượt vạn dặm trở về tông môn, hẳn là sẽ không có việc gì.

“Đại sư huynh muốn kiểm tra các đệ.” Lục Thận Hành cao thâm khó đoán, lãnh khốc hỏi, “Khẩu quyết của thuật ngự kiếm là gì?”

Câu này vừa vang lên, đệ tử trong môn liền láo nháo ta một chữ ngươi một chữ, muốn đem hiểu biết của mình phô ra hết.

“Tốt lắm.” Lục Thận Hành hài lòng gật đầu.

Trong lòng hắn mắng chửi không ngừng, Vạn Quán Khiên vốn biết nguyên chủ chỉ đến cưỡi ngựa xem hoa, cũng không hỏi có thể tu luyện được hay không. Lúc trước xuất phát từ suy nghĩ muốn dụ dỗ kẻ có tiền về, chỉ truyền thụ một nửa phương pháp ngự kiếm cho nguyên chủ, nửa sau thì lười dạy. Nửa đầu học còn không được, nửa sau ở đâu ra.

“Bạch hiền chất, ngươi mang người đến Thanh Giản Tông của ta là có ý gì?” Theo sau giọng nói hồn hậu, từ trong cửa bước ra một người mắt nhỏ mày rậm, dáng vẻ kỳ lạ, có thể làm người ta nhìn một lần không quên.

Lục Thận Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Diệp chưởng môn.”

Diệp Hoài phất tay áo, khuôn mặt có chút khác thường, lần trước gã gặp đại đệ tử của Vạn Quán Khiên đối phương là một kẻ cố ra vẻ cao sang phú quý, thật ra chỉ là con hổ giấy, đâm nhẹ đã sụp.

“Diệp chưởng môn, Thanh Giản Tông và Hành Dương Tông chúng tôi từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông.” Lục Thận Hành gọn gàng dứt khoát mở miệng, “Không biết sư phụ của ta và nhị sư huynh lần này là có chỗ nào đắc tội ngài?”

Kinh ngạc vì đối phương tuổi còn nhỏ đã thẳng thắng như vậy, Diệp Hoài cười ha hả nói: “Bạch hiền chất đang nói gì vậy? Thanh Giản Tông chúng ta cũng không phải sơn trại ác bá ăn thịt không nhả xương, sao có thể vô cớ làm khó dễ sư phụ và nhị sư huynh ngươi?”

Lục Thận Hành lạnh mặt, “Diệp chưởng môn, ta đang nói tiếng người.”

Không khí chạm vào là nổ, Diệp Hoài cũng không còn ý cười giả tạo. Gã hừ một tiếng, tùy tay vung lên, tia sáng xanh lam bắn về phía Lục Thận Hành. Trúng chiêu này nguyên hồn không thương tổn thì cũng phải bị hộc mấy miệng máu.

Diệp Hoài chắc chắn sẽ không ra tay tàn nhẫn với một tiểu bối, bị truyền ra sẽ tổn hại danh dự. Gã vốn nghĩ chỉ thay Vạn Quán Khiên giáo huấn đứa đệ tử không biết trời cao đất dày này một chút.

Mọi người kinh hoảng lùi về phía sau. Ninh Khuyết nghiêm mặt nắm lấy ngọc thạch, trên mặt ngọc bội xuất hiện phù văn ánh tím. Cậu hoàn hồn muốn ném lên không trung, nhưng lại bị kinh động bởi kiếm khí đột nhiên phát ra kề bên. Tay cậu run rẩy, suýt làm vỡ ngọc.

Đương sự Lục Thận Hành, người không biết chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt muốn chửi tục. Hắn vậy mà áp chế được hết toàn bộ công kích của Diệp Hoài. Bị treo chân quá lâu rồi, nghẹn khuất mấy đời, lần này được xưng bá thiên hạ rồi ư?

Sau một hồi kinh hãi, vẻ mặt Diệp Hoài không ngừng thay đổi, từ xanh lá biến thành màu gan heo trong chớp mắt.

Hay cho một Vạn Quán Khiên, dắt đệ tử đi trộm trứng Nha Trùng của môn phái ta thì thôi đi, ra tay giấu giếm như vậy cũng đủ. Nếu không phải lần này gã chứng kiến, thật sẽ cho rằng Bạch Phong Khởi là một tấm chiếu mới chưa trải.

Xem ra là muốn nổi bật ở đại hội tỉ thí đây, đúng là mơ cũng đẹp thật.

Sắc mặt Diệp Hoài khó coi, bí cảnh thượng cổ có cấm chế với người tu hành, bao gồm cả gã và các trưởng môn của môn phái lớn đều không thể vào bên trong, nếu không nguyên thần cũng sẽ tan nát.

Thời gian khai mở đang đến gần, các tông môn lớn vì tranh đoạt tiên khí, pháp khí, linh thảo, bảo vật, sẽ cho một đoàn đệ tử ưu tú đi vào. Bạch Phong Khởi này có thể chặn đứng hai phần nội lực của gã, không thể khinh thường.

Gã tính sai rồi, vốn cho rằng Hành Dương Tông chỉ có một kỳ tài là Lưu Dương. Suy xét cẩn thận xong, Diệp Hoài gọi đệ tử đến nói gì đó. Đệ tử kia vừa vội vàng rời đi, ngữ khí của gã đã thay đổi 180 độ, cười hiền lành nói, “Bạch hiền chất, sư phụ cùng nhị sư huynh ngươi ở bên trong uống trà, ngươi đi theo ta.”

Lục Thận Hành để Khương Vọng Sơ và Ninh Khuyết đứng chờ một chỗ, hắn một thân một mình đi vào đại điện. Cách một khoảng xa hắn đã có thể ngửi thấy không khí Vạn Quán Khiên đang ngồi quyến rũ trên ghế.

“Thiên Khởi, qua chỗ vi sư.” Vạn Quán Khiên vẫy tay, nghĩ thầm tên tiểu thiếu gia này không ngoan ngoãn ngồi một chỗ mà chạy tới nơi này làm gì?

Lưu Dương nhìn Lục Thận Hành một cái, “Đại sư huynh.”

Mông Lục Thận Hành vừa đặt lên ghế dựa, Diệp Hoài đã xuất hiện. Gã nhấp ngụm trà giải khát, một lần mở miệng đã biến bầu không khí trở nên cổ quái, “Vạn chưởng môn, nói vậy là trong đây có chút hiểu lầm, chuyện trứng Nha Trùng đừng nhắc lại, không đáng để làm tổn thương hoà khí của mọi người.”

Hòa khí? Chúng ta có sao? Vạn Quán Khiên lật vạt áo, lão cáo già này trong hồ lô đang bán cái gì đây?(*)

(*): Suy nghĩ trong đầu của một người.

Diệp Hoài cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng chuyện bí cảnh, hy vọng bọn họ có thể hợp tác, ở bên trong giúp đỡ cho nhau.

Ở đây chỉ có Lục Thận Hành nghe không hiểu đầu cua tai nheo gì. Trong trí nhớ của nguyên chủ không có cái gì là bí cảnh. Xem ra là Vạn Quán Khiên không nói cho hắn.

Lưu Dương lạnh lùng mặt không rên một tiếng, giống như người gỗ, tưởng chừng như người kỳ tài được Diệp Hoài tâng bốc ngút trời kia cái kia không phải y.

Rời khỏi Thanh Giản Tông, Diệp Hoài đã xưng huynh gọi đệ với Vạn Quán Khiên, ai cũng mang tà tâm.

“Tiểu Khuyết Nhi, dùng thông thiên phù đi.”

Ninh Khuyết ném qua một ánh mắt không nói nên lời, sư phụ, không phải người ngự kiếm được sao.

Vạn Quán Khiên cũng ném về một ánh mắt, vi sư không muốn.

Nháy mắt đã trở lại tông môn, Lục Thận Hành cũng không phấn khởi đến vậy. Hắn vừa đi vừa nhìn chằm chằm Lưu Dương, “Nhị sư đệ, không ngờ đệ còn có nốt ruồi duyên.”

Ba chữ “nốt ruồi duyên” làm cơ miệng Lưu Dương co giật, y ôm kiếm gỗ vô cảm nói: “Sư huynh, trên mặt đệ có dính cái gì sao?”

“Thật ra không dính gì.” Lục Thận Hành nghe vậy, ánh mắt không rời nửa phần, cong môi nói, “Mặt của nhị sư đệ hẳn là rất mịn màng.”

Gân xanh trên thái dương nhảy dựng, Lưu Dương quay đầu, “Sư phụ, sư huynh bị yêu vật bám người.”

Vạn Quán Khiên còn đang tự hỏi mục đích Diệp Hoài hợp tác với ông, căn bản không nghe.

Ninh Khuyết nhìn người đứng trước, không biết khi nào cậu mới có thể chế ngự kiếm tốt như đại sư huynh.

Thấy Lục Thận Hành còn đang nhìn chằm chằm mình, sắc mặt Lưu Dương rốt cuộc thay đổi, “Đại sư huynh, thỉnh tự trọng.”

Lông mày Lục Thận Hành khơi lên một đường cong, xoay người nhìn vào hai mắt Vạn Quán Khiên. Càng nhìn càng thấy người này giống yêu, nói là xà yêu hắn cũng tin, hẳn không phải là mục tiêu của mình.

Trong mắt liếc thấy cái gì đó, Lưu Dương suy tư, ôm kiếm gỗ tìm chỗ yên tĩnh luyện kiếm.

Lục Thận Hành bỗng dưng nói với nhóc mập Khương Vọng Sơ phía sau, “Cho huynh ít khô bò.”

Bước chân Khương Vọng Sơ dừng lại, đầy mặt cậu nhóc không cam lòng, “Đại sư huynh, huynh có đến tận hai đầu bếp, muốn ăn cái gì mà không có chứ?”

“Khô bò.” Lục Thận Hành xoay người.

Khương Vọng Sơ nhịn đau bốc một nhúm đưa qua.

Lục Thận Hành cầm khô bò ngồi xổm trên đá ăn, tâm tình rối bời, tiến độ không có cái đinh gì, tương lai mù mờ đen tối. Hắn chỉ có thể ăn để phát tiết.

Trở lại phòng, Vạn Quán Khiên nghĩ không ra còn đi qua đi lại, đơn giản gọi Ninh Khuyết và Khương Vọng Sơ vào dò hỏi sự tình xảy ra lúc đó.

“Sư phụ, lão Diệp Hoài kia ra tay với đại sư huynh, người đoán sẽ thế nào?” Khương Vọng Sơ kích động đến mức thịt trên mặt đều run.

Vạn Quán Khiên hếch đùi phải qua trái, đôi chân dài như ẩn như hiện, y lộ ra một nụ cười, yêu mị lại lại đầy cám dỗ, “Vọng Sơ, con đoán thử mình có phải là sư phụ hay không đi.”

Khương Vọng Sơ trợn mắt nhìn thẳng, cậu nhóc nuốt khan, “Con đoán con đoán...”

Ninh Khuyết đứng bên cạnh không nhịn được nữa, mở miệng trước, còn có sự yêu kính khó che giấu, “Đại sư huynh dùng một chiêu đã chặn được.”

Vẻ yêu mị trên mặt nháy mắt biến mất, vẻ mặt Vạn Quán Khiên quái dị, ngón tay vuốt đầu tóc bạc trắng, lẩm bẩm nói, “Một chiêu?”

Y hiểu Bạch Phong Khởi rõ nhất. Ăn uống tiêu tiểu, chơi bời thị nữ, ngắm hoa viết thơ, lúc lắc làm dáng trước mặt đệ tử trong tông môn, trừ mấy cái đó ra thứ gì cũng không làm, chẳng lẽ Bạch gia lại dúi cho nó cái pháp bảo gì rồi?

Vạn Quán Khiên phất tay để bọn Ninh Khuyết đi ra ngoài, lại gọi Lục Thận Hành đến, cũng không nói lời nào. Y đổi thế trên ghế mấy lần, cuối cùng khép mi mắt.

Trong mắt Lục Thận Hành thì chính là đang vò đầu bứt tai.

“Chiếm lấy thân thể đồ nhi ta, tên họ là gì cũng không dám nói có phải không?” Vạn Quán Khiên cười nhạt, trong bàn tay chưởng ra một mạt ánh sáng hóa thành trường kiếm đâm đến chỗ Lục Thận Hành.

Lục Thần Hưng bất động, đồng tử co rút, khi mũi kiếm còn cách hắn một tấc, da mặt đã bị kiếm khí ép đau, giống như muốn lột hết một tầng da.

Đúng lúc này, kiếm khí ngưng tụ bị một nguồn lực khổng lồ đánh nát.

Vạn Quán Khiêm một khắc trước còn ngồi trên ghế giờ đã đã đứng trước mặt Lục Thận Hành, khiếp sợ nói: “Sư thúc tổ?”

“……”

Lục Thận Hành không kịp tiếp thu phải mất thời gian tiêu hóa, hoàn toàn không hiểu mình đã làm cái gì mà để Vạn Quán Khiên nhận lầm mình thành sư thúc tổ của y. Hắn kiềm lại huyệt thái dương muốn nhảy lên, nặn ra một vẻ mặt đầy ý vị thâm trường, “Là ta.”

“Người là sư thúc tổ?” Vạn Quán Khiên nói năng lộn xộn, hỏi đi hỏi lại, “Sư thúc tổ?”

“Là ta.” Lục Thận Hành đã tìm được cảm giác, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ khi bị nhận ra, còn có chút vui mừng.

“Người thật sự là sư thúc tổ?” Vạn Quán Khiên vẫn mang vẻ khó có thể tin như cũ.

“Thật là ta” Lục Thận Hành hơi ngẩng đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.