Của Ta Suất Lão Công

Chương 38: Chương 38




“Nhạc mẫu, con đến thăm Tại Trung.” Nhạc mẫu đột nhiên xuất hiện, Duẫn Hạo cũng bất ngờ, trong lòng hắn biết vệ sĩ đứng trước cửa chính là để đề phòng hắn, nếu không hắn cũng không cần mỗi đêm liều mạng trèo hết bốn tầng lâu như vậy.

“Cậu không có tư cách đến thăm Tại Trung, bây giờ cậu có thể đi ra ngoài, hơn nữa không cho phép cậu đến nữa.” Biểu tình lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng.

Lúc này hai tên vệ sĩ đã bước vào, chờ đợi mệnh lệnh của Thái Nghiên.

“Đem Trịnh tiên sinh mời ra ngoài, nơi này không chào đón anh ta.”

“Trịnh tiên sinh, mời!”

Duẫn Hạo khinh thường liếc hai tên vệ sĩ trước mặt, hai người kia hợp lực cũng không phải là đối thủ của cậu a, nhưng mà hắn không thể động thủ, nếu rat ay chính là chống đối với nhạc mẫu, cứ như vậy nếu muốn cầu được nhạc mẫu tha thứ thì càng khó khăn .

“Nhạc mẫu, con sẽ đi, nhưng mà con tuyệt đối sẽ không buông tay khỏi Tại Trung đâu.”

Duẫn Hạo vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ đã giữ lấy hai tay hắn, chuẩn bị kéo hắn ra khỏi phòng bệnh, khi sắp bước ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt Duẫn Hạo vẫn chưa từng rời khỏi Tại Trung, lưu luyến không rời nói: “Tại Trung, chờ anh!”

Suốt toàn bộ quá trình, Tại Trung rất muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc lẫn tức giận của mẹ, cậu cái gì cũng không dám nói, đành nhìn hai tên vệ sĩ kéo Duẫn Hạo đi mất.

Duẫn Hạo đi rồi, trong phòng lặng ngắt như tờ, Tại Trung chưa từng nhìn thấy mẹ cậu tức giận như vậy nên có chút sợ hãi.

Thái Nghiên lên tiếng trước: “Không phải nói không muốn nhìn thấy nó sao? Hay thật, ở giờ lại ở trong phòng bệnh ngọt ngọt ngào ngào.”

“Ảnh là trèo cửa sổ mà vào.” Tại Trung cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Vậy thì sao? Mới như vậy đã cảm động? Chỉ cần vài lời ngon tiếng ngọt, con đã tha thứ cho nó à?” Thái Nghiên vừa xong việc vội chạy đến bệnh viện, không nghĩ tới vừa vào cửa đã nhìn thấy trong phòng còn có một kẻ mà bà không muốn nhìn thấy nhất, thật sự là làm cho bà phát hoả.

“Con không có tha thứ cho anh ta.” Tại Trung ngẩng đầu đáng thương hề hề nhìn Thái Nghiên.

“Nhưng hành động của con nói cho mẹ biết con đã tha thứ cho nó rồi.”

“Mẹ, không phải mẹ nói chuyện này con cũng có chỗ sai sao, con đã suy nghĩ cẩn thận, quả thật con cũng có chỗ không đúng, cho nên con……”

Tại Trung chưa kịp dứt lời đã bị Thái Nghiên cắt ngang: “Cho dù con có sai thì nó cũng không được ra tay đánh con, chỉ cần nghĩ đến con và đứa bé xém chút xảy ra chuyện, mẹ liền hận đến nghiến răng.”

“Mẹ, con biết mẹ là vì muốn tốt cho con, nhưng Duẫn Hạo anh ấy đã rất hối hận rồi, xem như là vì đứa bé, có nên cho anh ấy thêm một cơ hội nữa hay không?”

“Con đó, tại sao lại mềm yếu đến như vậy chứ, con không sợ nó sẽ tái phạm sao? Nếu thật sự là như vậy, con đừng có mà lại khóc lóc chạy tới tìm mẹ!” Thái Nghiên đem tình huống xấu nhất nói ra.

“Mẹ, mẹ không phải sẽ bỏ mặc con thật đấy chứ?” Tại Trung kéo kéo ông tay áo Thái Nghiên, tựa như chú chó con sắp bị vứt bỏ.

“Đứa con ngốc của mẹ, mẹ phải làm sao với con bây giờ đây?” Thái Nghiên trìu mến vuốt ve mái tóc của Tại Trung, “Bác sĩ nói tình trạng của con đã tạm ổn định, ngày mai có thể xuất viện rồi.”

“A?”

“Sao hả? Con còn muốn ở lại bệnh viện sao? Hay là định ở đây chờ Trịnh Duẫn Hạo xuất hiện từ cửa sổ?”

“Không có.”

“Cửa sổ bệnh viện nó còn có thể trèo qua, nhưng cửa sổ nhà mẹ thì nó đừng có mơ mà qua được.”

Duẫn Hạo bị nhạc mẫu đuổi thẳng cánh nên rất là buồn bực, hắn lần đầu tiên cảm thấy mất mặt như vậy, rõ ràng hắn và Tại Trung là vợ chồng danh chính ngôn thuận, thế mà chỉ có thể lén lút gặp mặt, đã vậy lại còn bị nhạc mẫu tóm được hắn và Tại Trung đang âu yếm thân thiết. Cửa của Tại Trung xem như qua đi, chỉ cần nói ngọt vài ba câu thì có thể dễ dàng qua được, nhưng mà cửa của nhạc mẫu thì phải làm sao bây giờ đây?

Ngày hôm sau, Duẫn Hạo hẹn Hữu Thiên ra ngoài dùng cơm thương thảo đối sách, Hữu Thiên cũng mang theo Tuấn Tú đến.

Duẫn Hạo nhìn hai người tay trong tay đi tới, “Hai người?”

“Duẫn Hạo, anh còn chưa có chúc mừng tôi nga, Tú Tú đồng ý kết giao với tôi rồi.” Hữu Thiên cố ý nâng lên hai bàn tay mười ngón đan nhau của hắn và Tuấn Tú khoe khoang.

Tuấn Tú thẹn thùng cúi đầu.

“Cậu tính trêu tức tôi đấy hả? Cậu biết rõ tôi với vợ tôi bị nhạc mẫu bổng đả uyên ương mà.”

Hữu Thiên dắt Tuấn Tú ngồi xuống chỗ đối diện, tức giận nói: “Đáng đời anh, vợ là để yêu thương chứ không phải để đánh, em nói có phải không a, Tú Tú.”

“Ừm, Duẫn Hạo, lần này em cũng không giúp anh, vô luận như thế nào, anh cũng không được đánh Tại Trung nha.” Tuấn Tú nghe Hữu Thiên kể lại chuyện này, cũng rất tức giận hành vi của Duẫn Hạo.

“Ai, Duẫn Hạo nha, anh còn muốn kêu ca cái gì.” Hữu Thiên vừa nói vừa lắc đầu.

“Hai người muốn mở đại hội phê phán tôi thế nào tôi cũng không có ý kiến, nhưng bây giờ việc cấp bách là giúp tôi làm sao xoa dịu nhạc mẫu, để cho tôi gặp mặt vợ tôi a.”.

“Duẫn Hạo a, nhạc mẫu đại nhân của anh là tổng tài của Công ty SW đó, hẳn là không dễ đối phó như vậy đi?”

“Đúng vậy, bà ấy không phải là loại phụ nữ như bình thường.” Duẫn Hạo thở dài một hơi, hắn rốt cục cũng gặp được đối thủ.

“Duẫn Hạo, không bằng anh giả vờ đáng yêu đến năn nỉ bác gái làm cho bác ấy vui đi.” Tuấn Tú đề nghị.

Duẫn Hạo dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tuấn Tú: “Giả vờ đáng yêu? Em nghĩ rằng anh giống em hả?”

“Duẫn Hạo, sao anh lại nói như vậy với Tú Tú nhà tôi?”

“Thứ nhất anh không phải con nít mới đi nhà trẻ, thứ hai nhạc mẫu của anh không phải cô giáo vườn trẻ, muốn anh làm mặt đáng yêu?” Duẫn Hạo lắc đầu,“Không thể thực hiện được!”

“Như vậy không được a.” Tuấn Tú chán nản nói.

“Tú Tú, chúng ta đừng để ý đến hắn ta, anh cảm thấy chủ ý này tốt lắm a.” Hữu Thiên ở trong lòng cười trộm, về sau nếu lỡ chọc giận Tuấn Tú, chỉ cần giả đáng yêu là có thể thu phục.

“Phác Hữu Thiên, thật ra cậu có định nghĩ biện pháp giúp tôi hay không?”

“Anh thúc giục cái gì chứ hả, tôi đang suy nghĩ đây, biện pháp, biện pháp, biện pháp……” Hữu Thiên lẩm bẩm, “Có rồi, chúng ta có thể chọn chiến thuật vu hồi.”

Duẫn Hạo lẫn Tuấn Tú nhất tề nhìn về phía hắn: “Chiến thuật vu hồi là sao?”

“Rất đơn giản, anh hãy xuống tay từ chỗ Tại Trung, tìm cách làm cho Tại Trung đau lòng, nhạc mẫu đại nhân của anh nhìn thấy đứa con bảo bối của mình đau lòng cũng sẽ đau lòng theo, kết quả là, bà sẽ vì Tại Trung mà tha thứ cho anh, như vậy mục đích của anh không phải đã đạt được sao?”

“Ý kiến hay.” Duẫn Hạo khen ngợi gật đầu.



Tại Trung đến ở trong nhà mẹ cậu, cậu ngồi ở trên giường, ngây ngốc nhìn cửa sổ trong phòng, ảo tưởng Duẫn Hạo lại xuất hiện từ chỗ đó.

“Ai! Làm sao mà có khả năng được? Dưới cửa sổ có bảo vệ, trước cổng biệt thự cũng có bảo về, còn có camera giám thị 24/24, sao Duẫn Hạo có thể đến được chứ?” Trong lòng Tại Trung hiểu được mẹ làm như vậy vì yêu thương cậu, không muốn để cho cậu bị tổn thương một lần nữa, nhưng không nhìn thấy Duẫn Hạo, thật sự rất nhớ anh ấy nha!

Lúc này, di động của Tại Trung vang lên, nhìn thấy tên Duẫn Hạo trên màn hình, Tại Trung vội vã bắt điện thoại.

“Alô.”

“Tại Trung, cưng bắt điện thoại của anh, anh thật sự rất là cao hứng, mấy ngày hôm trước cưng còn không chịu nghe máy.”

“Duẫn Hạo……”.

“Vợ yêu, sao vậy?”

“Em xuất viện rồi.”

“Anh cũng nghe Hi Triệt nói rồi, như vậy không phải tốt lắm sao? Ai lại thích ở lại bệnh viện chứ?”

“Nhưng mà…… em…… ai nha, anh là đồ đáng ghét, anh biết rõ mà.”

“Anh biết cái gì nha?” Duẫn Hạo vẫn vờ như không biết.

“Em xuất viện, anh làm sao mà trèo cửa sổ được chứ.”

“Ha ha ha, vợ à, cưng đáng yêu quá, thích nhìn chồng cưng trèo cửa sổ à?”

“Em là muốn gặp anh, đồ đáng ghét này.”

Không trêu Tại Trung nữa, Duẫn Hạo nhẹ nhàng nói: “Vợ yêu, anh cũng rất muốn gặp em. Tuy rằng bây giờ chúng ta không thể gặp nhau, nhưng anh đã biết trong trái tim em vẫn có anh, vậy là đủ rồi.”

“Nhưng mẹ sẽ không cho phép chúng ta gặp nhau.”

“Trên đời này không có chuyện gì mà Trịnh Duẫn Hạo này không làm được, em chỉ cần tin tưởng chồng em là được.”

“Ừm! Mẹ vào phòng, em cắt máy đây”

“Nói thêm câu nữa. Tại Trung, anh yêu em!”

“Em cũng yêu anh!” Nói xong câu đó Tại Trung nhanh chóng cắt điện thoại.

Thái Nghiên bưng một chén canh đi vào. “Con vừa nói chuyện với ai vậy?”

“Không có a, là tiếng trong ti vi đó.”

“Ngoan ngoãn uống hết chén canh cá chép này đi, mẹ thấy bữa chiều con ăn rất ít, có phải cảm thấy không khỏe không?”

“Không phải không khỏe. Chỉ là ăn không vô thôi.”

“Vì cái gì lại ăn không được? Có phải con đang oán trách mẹ không?”

Tại Trung vội vàng xua tay: “Không có. Con biết mẹ là vì muốn tốt cho con.”

“Biết là tốt rồi, nhanh uống canh đi, canh này rất có lợi cho sức khỏe.”

“Dạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.