Của Ta Suất Lão Công

Chương 39: Chương 39




Kế hoạch vu hồi của Hữu Thiên đúng là rất hay, nhưng mà Duẫn Hạo vẫn cảm thấy không ổn, bởi vì hắn không muốn giả đáng thương để tranh thủ tình cảm của Tại Trung, làm như vậy chẳng khác nào là lừa gạt Tại Trung, mà Duẫn Hạo thì không muốn lừa gạt Tại Trung bất cứ chuyện gì nữa.

Nhưng quyết tâm của Duẫn Hạo vẫn rất là kiên định, hắn nhất định phải cầu xin được nhạc mẫu tha thứ, đem bảo bối vợ yêu mang về nhà.

Vì thế, mỗi ngày sau khi công ty tan tầm, Duẫn Hạo ngoại trừ những việc bắt buộc phải xử lý, thì đều chạy đến biệt thự của nhạc mẫu đảm nhiện chức vụ là bảo vệ cửa.

Đứng bên ngoài cánh cổng sắt cao ngất, ánh mắt kiên định nhìn tòa kiến trúc phía sau, Duẫn Hạo không ngừng tự bơm hơi cho mình, hắn tin tưởng nhạc mẫu sẽ cảm nhận được thành ý của hắn.

Lại tới nữa? Thái Nghiên mở máy tính xem hình ảnh được camera quay lại, quả nhiên, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Nhìn tên ngốc bướng bỉnh không chịu rời đi, Thái Nghiên thở dài một hơi, Duẫn Hạo đã đến gác cổng được tròn một tuần, mỗi ngày đều là từ chạng vạng cho đến đêm khuya mới rời khỏi. Mỗi ngày cũng cùng khoảng thời gian này, đứa con ngốc kia của bà sẽ đứng ở trước cửa sổ phòng đăm đăm nhìn ra bên ngoài cổng, người làm mẹ như bà sao lại không biết chuyện này chứ.

Bà hiểu tâm hồn yếu đuối của Tại Trung lẫn tình yêu của Tại Trung dành cho Duẫn Hạo, nhưng mà bà không thể tin tưởng Duẫn Hạo nữa, cho dù Duẫn Hạo đúng là thật tâm yêu Tại Trung, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ không khiến cho Tại Trung tổn thương thêm một lần nữa, chuyện lần này không phải là minh chứng tốt nhất sao?

Tuy vậy, cho dù Thái nghiên vốn có bao nhiêu hoài nghi lẫn bất mãn, sau khi nhìn thấy biểu hiện của Duẫn Hjao, bà lại có không động tâm đây? Rốt cuộc có nên cho hắn thêm một cơ hội không?

Tự hỏi vấn đề này, Thái Nghiên đi tới phòng của Tại Trung, không ngoài sở liệu, cậu vẫn đứng ở trước cửa sổ.

“Tại Trung.” Thái Nghiên nhẹ nhàng gọi một tiếng, Tại Trung mới quay đầu lại, “Con sao vậy? Vì sao con khóc?”(bụt hỏi=))

“Không, không có gì.” Tại Trung vội vàng lấy tay quệt nước mắt.

Thái Nghiên đi lên phía trước, “Có phải vì cái thằng đứng ngoài cổng không?”

“Vâng. Duẫn Hạo anh ấy nhắn tin nói dù cho anh ấy không nhìn thấy con, nhưng mà anh ấy có thể cảm giác được con vẫn luôn nhìn anh ấy. Con cảm động quá, cho nên mới khóc.”

“Ai, hai đứa khiến cho mẹ cảm thấy mẹ chẳng khác nào đại ác nhân đi chia rẽ cặp tình nhân hạnh phúc vậy.”

“Không phải không phải, mẹ, con thật sự không có trách mẹ, đây là chuyện riêng của con và Duẫn Hạo.” Tại Trung vội vàng giải thích.

“Nhưng nếu không có mẹ ngăn cản, con đã sớm lao vào trong ngực nó rồi đúng không?”

“Con, con sẽ không.” Tại Trung đỏ mặt đáp.

“Còn nói không? Mặt đều đỏ thành như vậy.” Thái Nghiên bày ra một bộ biểu tình chịu không nổi, “Dự báo thời tiết nói, đêm nay sẽ có mưa to.”

“A? Còn Duẫn Hạo, vậy con sẽ gọi điện bảo anh ấy về nhà.” Tại Trung rút điện thoại ra định gọi đi.

Thái Nghiên ngăn Tại Trung lại, Tại Trung hoang mang nhìn bà.

“Mẹ đã bảo người làm gọi nó vào nhà.”.

“Mẹ.” Nghe thấy Thái Nghiên nói như vậy, hai mắt Tại Trung sáng bừng lên.

“Mẹ làm như vậy con sẽ không khóc nữa chứ?” Thái Nghiên sủng nịch xoa nắn hai má Tại Trung.

“Hì hì.” Tại Trung ngượng ngùng nở nụ cười.

Lúc này Duẫn Hạo đang đứng ở trong phòng khách nhà nhạc mẫu chờ đợi nhạc mẫu đại nhân triệu kiến, khi người làm báo cho hắn biết, nhạc mẫu muốn gặp hắn, Duẫn Hạo đúng là kinh hỉ vạn phần.

Thấy nhạc mẫu từ lầu hai đi xuống, Trịnh Duẫn Hạo vội vàng đứng thẳng người, dùng ánh mắt mong đợi nhìn bà.

“Câu nệ như vậy làm gì? Ngồi đi.”

“Nhạc mẫu mẹ ngồi trước đi ạ.”

Thái Nghiên tao nhã ngồi xuống chính giữa sô pha, hơn nữa lệnh cho Duẫn Hạo ngồi vào bên cạnh.

Cảm nhận được thái độ thân mật của nhạc mẫu, Duẫn Hạo kích động không thôi.

“Thằng nhóc hư hỏng này, ngoại trừ việc cậu làm cho Tại Trung khóc, cậu còn có thể vì nó làm cái gì?”

“Nhạc mẫu……”

“Cậu đó, mỗi ngày đến trước cửa tới nhà của tôi đứng trực không phải là muốn làm cho Tại Trung của tôi đau lòng sao? Chỉ cần Tại Trung khổ sở, tôi cũng sẽ không dễ chịu, cậu chính là muốn lợi dụng loại tình cảm mẫu tử này đúng không?”

Nhạc mẫu quả nhiên anh minh, xem ra sau này đừng bao giờ tin tưởng Phác Hữu Thiên nói chuyện ma quỷ nữa.

“Nhạc mẫu, xin mẹ tin tưởng con, con chỉ là muốn để cho mẹ thấy thành ý của con, con là thật tình ăn năn.”

“Mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ xem có nên tha thứ cho cậu hay không, có nên cho cậu một cơ hội nữa hay không, dù sao cậu cũng là cha của đứa bé, tôi không muốn để cho cháu của tôi vừa mới sinh ra đã không có cha.”

Duẫn Hạo vội vàng tiếp lời: “Con nhất định sẽ làm một người cha tốt.”

Thái Nghiên không vui liếc Duẫn Hạo một cái: “Tôi còn chưa có nói xong đâu!”

“Vâng.” Duẫn Hạo thức thời câm miệng.

“Nhưng đối với tôi mà nói, cậu đã thất tín một lần, tôi còn có thể tín nhiệm cậu sao?”

“Nhạc mẫu, con chưa từng quên chuyện con đã từng cam đoan với mẹ sẽ vĩnh viễn yêu thương Tại Trung, nhưng con đã không làm được, con thật sự rất hận chính mình. Bây giờ con có cam đoan cái gì cũng đều vô dụng, con chỉ muốn mẹ hiểu con thật sự thực yêu Tại Trung, con không thể không có em ấy. Không bằng như vậy, nếu sau này con ra tay với Tại Trung, mẹ cứ chặt đứt cánh tay này của con đi, được không?”

“Tôi chẳng cần một thằng con rể tàn phế.”

“Em cũng không muốn có một ông chồng tàn phế.” Lúc này Tại Trung xuất hiện trong phòng khách.

“Tại Trung!” Rốt cục lại gặp được Tại Trung, nhất thời hai mắt Duẫn Hạo tỏa sáng, nhưng cẩn thận nhìn lại, Tại Trung hẳn là vừa mới khóc, Duẫn Hạo không khỏi đau lòng.“Em vừa mới khóc?”

Tại Trung bĩu môi, dùng ngữ khí ai oán nói: “Hừ! Còn không phải là tại anh.”

“Là anh không tốt.” Duẫn Hạo chạy đến bên Tại Trung, đem cậu ôm vào lòng.

Thái Nghiên lắc đầu, thở dài một hơi: “Ai, xem ra cái bóng đèn này nên tự giác mà lánh đi thôi. Duẫn Hạo, cậu phải nhớ cho rõ, đây là cơ hội cuối cùng mà tôi cho cậu, nếu như cậu dám tái phạm, thì tôi sẽ khiến cho cậu cả đời cũng không được gặp lại Tại Trung.”

“Con biết, cám ơn mẹ, nhạc mẫu.”.

“Cám ơn mẹ.”

Thái Nghiên rời khỏi phòng khách, đem không gian để lại cho đôi vợ chồng xa cách mới gặp lại nhau.

“Bảo bối, nhớ anh không?” Duẫn Hạo siết chặt Tại Trung trong vòng tay.

“Anh biết mà còn cố hỏi.” Tại Trung đem đầu vùi vào trong ngực Duẫn Hạo đáp.

“Anh rất nhớ em.”

“Em cũng vậy.”

Duẫn Hạo nâng lên khuôn mặt của Tại Trung, tham lam nhìn kỹ dung nhan tuyệt mỹ, lông mi, đôi mắt, cái mũi, một chỗ cũng không muốn buông tha, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi cánh hoa phấn hồng. Không hề chần chờ, Duẫn Hạo ngậm lấy đôi môi ngọt ngào kia, nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi mềm mại. Đầu lưỡi giảo hoạt luồn vào địa phương ngọt ngào, tham lam chiếm lấy những gì mà nó khao khát nhất!

Tại Trung hạnh phúc nhắm mắt lại, thật sâu cảm thụ giao triền tuyệt vời, cố gắng đáp lại nụ hôn nhiệt tình kia.

Hai người như đói khát lâu ngày mà điên cuồng quấn lấy đối phương, thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc, Duẫn Hạo mới luyến tiếc rời khỏi bờ môi kia.

“Vợ yêu, chúng ta về nhà đi.”

“Dừng dừng.”

“Vợ à, sao vậy? Vẫn không chịu về nhà với anh sao?” Thấy Tại Trung trì hoãn, Duẫn Hạo nhất thời nóng vội.

“Duẫn Hạo, anh đã nói vô luận em làm sai chuyện gì, anh cũng sẽ không bao giờ hung dữ với em, nhưng lần này anh lại đánh em.”

Tại Trung chưa kịp nói xong đã bị Duẫn Hạo cắt ngang, “Bảo bối, tin tưởng anh, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu, nếu anh tái phạm, anh sẽ bị ông trời……”

Tại Trung đưa tay bịt miệng Duẫn Hạo: “Em tin anh, em tin anh, đừng tùy tiện thề độc.”

Duẫn Hạo gắt gao ôm lấy Tại Trung: “Vợ yêu, em thật tốt với anh.”

“Biết là tốt rồi, nếu anh phạm, em lập tức mang theo cục cưng bỏ đi, để cho anh vĩnh viễn cũng tìm không ra.”.

“Em đừng có mơ, anh sẽ cột chặt em lại, chỗ nào cũng không cho đi. Vợ yêu, bây giờ về nhà được chưa?”

“Không thể.”.

“Vì cái gì?” Tim Duẫn Hạo lại một lần nữa vọt lên đến tận cổ họng.

“Bởi vì mẹ nói muốn chúng ta ở đây ăn xong cơm chiều hẵng đi mà.”

“Tiểu bại hoại, vừa rồi làm anh sợ muốn chết.”

“Như vậy đã bị dọa rồi nha?”

“Đúng vậy. Chỉ cần là chuyện liên quan đến em thì anh lại như vậy.”

Trong lòng Tại Trung có chút áy náy : “Duẫn Hạo, em với anh về nhà nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.