Của Ta Suất Lão Công

Chương 49: Chương 49




Sau khi chào hỏi Huyền Bân rồi rời khỏi nhà hàng, Duẫn Hạo chở Tại Trung về nhà.

Bên trong xe.

“Hôm nay thật sự rất mất mặt, anh đường đường là một đại tổng tài sao lại đi làm ba cái chuyện lén lút như thế?”

“Vì cưng, có chuyện gì mà anh không thể làm được chứ.”

“Đừng đem chính mình nói vĩ đại như vậy, tôi không có yêu cầu anh làm như vậy.” Tại Trung nhìn thoáng qua Duẫn Hạo đang lái xe, sau lại đem tầm mắt chuyển tới ngoài cửa sổ,“Ai, này không phải đường về nhà nha.”

“Từ từ hẵng về nhà, chúng ta ra bờ sông dạo một chút.”

“Được rồi.”.

Duẫn Hạo dừng xe sát bờ sông, mở cửa xe cho Tại Trung, sau đó nắm tay cậu.

“Anh muốn làm cái gì?”

“Vợ yêu à, anh chỉ nắm tay cưng thôi mà, cưng khẩn trương làm gì? Cưng xem xem ai đến đây cũng đều là tay trong tay, còn có ôm hôn nữa kìa.” Duẫn Hạo ý bảo Tại Trung nhìn chung quanh.

Tại Trung thôi không kháng cự nữa, mặc cho Duẫn Hạo tùy ý nắm tay, hai người cùng nhau tản bộ bên bờ sông.

“Vợ yêu, cưng còn đang giận anh sao?”

“Em giận thì có ích lợi gì, anh lúc nào cũng vẫn bá đạo không phân rõ phải trái như vậy!” Tại Trung phồng hai má ai oán nói.

“Bảo bối, anh không định vì mình biện giải cái gì, chỉ vì anh thật sự rất sợ mất đi em, cho nên chỉ cần là chuyện có liên quan đến em, anh sẽ đặc biệt khẩn trương.”.

“Duẫn……” Tại Trung dừng đuổi cước bộ, ánh mắt lo lắng của Duẫn Hạo khiến cho cậu không thể bỏ qua.

Duẫn Hạo cũng dừng cước bộ, xoay người đối diện với Tại Trung, tay ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tinh mỹ của Tại Trung, thâm tình nhìn cậu. “Tại Trung, lần đầu tiên chúng ta kết hôn anh đã không biết quý trọng em, cho nên anh mới mất đi em; Khi chúng ta một lần nữa ở bên nhau, lại bởi vì không tin tưởng nhau, anh lại suýt mất đi em một lần nữa. Anh không dám tưởng tượng, nếu còn phát sinh thêm bất kỳ chuyện gì, anh chắc chắn sẽ phát điên.”

“Vậy thì phải tin tưởng đối phương a!” Tại Trung đỏ hồng mắt, cơ hồ muốn hét lên những lời này.

“Bảo bối, đừng khóc, mỗi lần nhìn thấy em khóc, trái tim của anh tựa như bị kim đâm rất đau đớn.”

“Nhưng mà người luôn làm cho em khóc chính là anh!”.

Duẫn Hạo gắt gao đem Tại Trung ôm vào trong lòng, “Đúng vậy, anh là kẻ ngu xuẩn, luôn luôn khiến cho người mình yêu phải khóc. Nhưng trong lòng kẻ ngu xuẩn này, một người tên là Kim Tại Trung đã chiếm cứ vị trí quan trọng nhất, không ai có thể thay thế được, bởi vì Trịnh Duẫn Hạo thật lòng yêu Kim Tại Trung!”

Tại Trung từ trong lòng Duẫn Hạo ngước mặt lên, trên mặt tràn đầy nước mắt, đôi mắt to trong vắt nhìn thẳng vào Duẫn Hạo.

“Kim Tại Trung cũng yêu Trịnh Duẫn Hạo.” Nói xong câu đó, Tại Trung thẹn thùng vùi đầu vào trước ngực Duẫn Hạo. Trong lòng Tại Trung tựa như được phết mật đầy ắp ngọt ngào, cậu thích nghe Tại Trung nói thương cậu, thích cảm giác được Duẫn Hạo phủng trong lòng bàn tay mà yêu thương. Dù cho người đàn ông này rất bá đạo, nhưng Tại Trung thực sự rất thích cách yêu bá đạo này.

Duẫn Hạo siết chặt cánh tay, “Anh biết, anh biết Tại Trung rất yêu anh.”

“Biết thì phải tin tưởng em nha, đừng làm những hành vi ngây thơ như vậy nữa.”

“Cái này thì anh cũng không dám cam đoan.”.

“A?” Vừa nói xong, như thế nào vẫn là như vậy!

“Anh tin tưởng cưng, nhưng anh không tin người khác, chỉ cần có người dám mơ ước đến vợ anh, anh nhất định sẽ đem bọn chúng một lưới bắt hết.”.

“Xì!” Tại Trung cười như hoa đào, “Anh lúc nào cũng bá đạo như vậy.”

Thấy vợ yêu xinh đẹp nhà hắn nở nụ cười mê người, tâm Duẫn Hạo liền ngứa ngáy, tính hôn lên môi Tại Trung. Tại Trung nhìn ra ý đồ của tên sắc lang kia, vội vàng ngăn cản: “Duẫn Hạo, đang ở bên ngoài, bên cạnh có nhiều người như vậy.”

Duẫn Hạo liếc nhìn chung quanh, không chút nào để ý nói: “Có quan hệ gì đâu, cưng là vợ anh, anh thích hôn thì hôn.” Nói xong, Duẫn Hạo lập tức bịt kín đôi môi Tại Trung.

“Ngô ngô ngô.”

Nghe thấy tiếng rên rỉ của Tại Trung, Duẫn Hạo càng thêm ôm chặt cậu, chặt chẽ cố định Tại Trung ở trong lòng mình. Duẫn Hạo không ngừng biến hóa góc độ, liếm cắn từng chút một đôi môi phấn nộn, tham lam hấp thu vị ngọt trong khoang miệng Tại Trung. Người chung quanh đối với hắn mà nói chính là không khí.

Tại Trung biết cự tuyệt cũng chỉ phí công, đành lớn mật đáp lại Duẫn Hạo. Mất mặt thì mất mặt đi.

Tại Trung cảm thấy dưỡng khí của mình cơ hồ đều bị Duẫn Hạo hấp thụ hết, cậu lấy tay đẩy đẩy, ý bảo Duẫn Hạo mau buông ra.

Duẫn Hạo làm sao nỡ để cho vợ yêu bảo bối nhà hắn vì thiết dưỡng khí mà tắt thở, hắn nhẹ nhàng buông Tại Trung ra. “Vợ yêu, cưng xem dòng Hán Giang kia, tình yêu của anh dành cho cưng tựa như dòng Hán Giang vậy, vĩnh viễn sẽ không ngừng lại.”

“Ừm!” Tại Trung rúc vào trong lòng Duẫn Hạo, hạnh phúc gật gật đầu.

Hai bàn tay vốn đang nắm chặt biến thành mười ngón đan nhau.

——————————————–.

Trong nháy mắt, Tại Trung mang thai đã hơn tám tháng, bây giờ thì ngay cả hoạt động nhỏ Tại Trung cũng lười động, cả ngày nằm ở trong nhà, cuộn mình trên giường.

Hôm nay Duẫn Hạo tan tầm về sớm, đi vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Tại Trung ngồi ở trên giường, vẻ mặt nghiêm túc lật xem tự điển.

“Vợ yêu, cưng đang làm cái gì vậy?”

“Anh không thấy em đang coi từ điển sao còn hỏi.” Tại Trung ngay cả đầu cũng lười nâng , tiếp tục giở từ điển.

“Anh muốn hỏi cưng tra từ điển làm gì.”

“Nga, em đang tìm tên cho cục cưng.”

Duẫn Hạo đi đến bên giường, vuốt ve bên má Tại Trung, ôn nhu nói: “Vậy đã nghĩ ra cái tên nào chưa?”

“Ừm, em nghĩ suốt một ngày, rốt cục nghĩ ra được hai cái, bất quá em cảm thấy còn chưa đủ, hẳn là nên tìm thêm mấy cái để lựa chọn.”

“Vợ yêu, nguyên lai cưng đã tính toán sinh cho anh thêm mấy đứa nữa ha?” Duẫn Hạo nghiêng đầu cho Tại Trung một ánh mắt ái muội.

“A? Em không phải là ý này nha.” Mặt Tại Trung lập tức liền đỏ bừng, cậu chỉ muốn tìm tên cho cục cưng này thôi mà.

“Ha ha, được dược được, cưng không phải có ý này. Mau nói cho anh biết cưng thích tên nào đi.”

“Con gái thì đặt tên là Trịnh Mỹ, con trai thì đặt tên là Trịnh Soái.” Tại Trung nghiêm trang nói.

Khóe miệng Duẫn Hạo run rẩy: “Vợ yêu, đây là thành quả cưng suy nghĩ suốt một ngày sao?”.

“Đúng vậy, rất êm tai đi.”.

“Cưng muốn để cục cưng hận chúng ta sao?”

“Làm sao vậy? Nghe không hay?” Tại Trung nhăn đôi mày thanh tú, vẻ mặt hoang mang.

“Này thôi, anh nghĩ so với hai cái tên này sẽ có những cái tên khác thích hợp cho cục cưng của chúng ta hơn.” Duẫn Hạo uyển chuyển nói, “Vợ yêu, kỳ thật anh cũng nghĩ ra một cái tên nga.”

“Là cái gì?” Tại Trung lập tức tràn đầy hứng thú.

“Trịnh Duẫn Tại! Duẫn trong Duẫn Hạo, Tại trong Tại Trung, con trai hay con gái đều dùng được.”

“Trịnh Duẫn Tại?” Tại Trung lập lại một lần.

“Đúng. Cục cưng là kết tinh tình yêu của Duẫn Hạo và Tại Trung, trong tên cũng thể hiện chúng ta hợp làm một, rất ý nghĩa đi?” Duẫn Hạo tự hào nói.

“Cái gì chứ. Tên này một chút cũng không hay, tên anh là Trịnh Duẫn Hạo, đứa nhỏ tên Trịnh Duẫn Tại, nghe y như là tên em trai anh vậy. Hơn nữa dựa vào cái gì lại đem Duẫn đặt ở phía trước, nếu gọi là Trịnh Tại Duẫn, có lẽ em còn có thể chấp nhận.”

“Không được.” Duẫn Hạo chém đinh chặt sắt nói, tên ai ở phía trước quan hệ tới chuyện ai chiếm cứ tư thế chủ đạo trên giường, chuyện này không thể tùy ý đảo lộn được.

“Hứ! Như vậy tên anh chọn bị bác bỏ, em tiếp tục tra từ điển.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.