Của Ta Suất Lão Công

Chương 50: Chương 50




Tại Trung dự tính ngày sinh sắp đến, vì an toàn, Tại Trung trước ngày sinh nửa tháng đã vào bệnh viện chờ sinh. Mà Duẫn trừ bỏ đến công ty làm việc, tất thảy thời gian hắn đều một mực ở bệnh viện làm bạn với bảo bối vợ yêu nhà hắn.

Trong phòng bệnh.

Tại Trung lấy Duẫn Hạo làm đệm thư thư phục phục gối lên trên người Duẫn Hạo, Duẫn Hạo cũng không ngại mệt, hắn thậm chí còn thích thú, ha ha bởi vì có thể tùy ý ăn đậu hủ vợ yêu nha. Nhưng mà –.

“Trịnh Duẫn Hạo, em nhịn đủ rồi nghe, rốt cuộc anh sờ đủ chưa đó.” Nữ vương rốt cục bão nổi, tên đàn ông này đã muốn đem tất cả những chổ hắn có thể với tới sờ soạng hết, thế nhưng vẫn còn chưa có ý dừng tay.

“Không sờ đủ. Vợ yêu, cưng có biết gần đây anh rất cơ khát không.” Tay Duẫn Hạo tiếp tục ở trong quần áo Tại Trung sờ soạng, Duẫn Hạo một bên còn hôn lên bờ vai mềm mại của cậu, “Vợ yêu của anh thực ngọt thực thơm.”

“Trịnh Duẫn Hạo, sao lúc nào anh cũng giống Tùng nhi hết ngửi lại liếm vậy?” Tại Trung rất muốn né tránh trò quấy rối của tên này, nhưng mà thân thể của cậu bây giờ thật sự cử động rất khó khăn.

“Hắc hắc, đó là bởi vì anh với Tùng nhi giống nhau đều có được khứu giác linh nhạy a, biết cái gì là ăn ngon nhất.”

“Anh coi em là đồ ăn hả?” Tại Trung thở phì phì bĩu môi,“Nếu anh mà còn chưa ngừng lại là em giận thật đó.”

Duẫn Hạo rốt cục ngừng lại động tác của cả tay lẫn miệng:“Ai, vợ yêu à, gần đây anh vì an toàn của cưng với cục cưng, nhịn rất vất vả a, chỉ sờ sờ cho đỡ thèm cũng không được a.”.

Tại Trung quay đầu, ra vẻ không chịu nổi, “Trịnh Duẫn Hạo, anh đúng là hết chỗ nói rồi, trên thế giới sao lại có tên đại sắc lang giống như anh chứ.”

“Đại sắc lang này chỉ chuyên ăn tiểu cừu Kim Tại Trung nga.” Nói xong Duẫn Hạo liền nhào vào đôi môi đỏ mọng ngay trước mặt mà gặm một chút. Tại Trung vừa định bão nổi đã bị một thanh âm đánh gãy.

“Hai đứa bây làm chuyện buồn nôn đủ chưa hả?” Hi Triệt chán ghét nhìn Duẫn Hạo lẫn Tại Trung. Bệnh viện Tại Trung nằm cũng chính là nơi Hi Triệt, tuy rằng Hi Triệt không phải là bác sĩ khoa sản, nhưng cậu vẫn là mỗi ngày đến thăm Tại Trung,“Ngay cả anh chúng mày đứng ngoài cửa gõ nãy giờ cũng không thèm nghe là sao?”

“Em xin lỗi, anh, đều do Duẫn Hạo á.”.

Hi Triệt nhìn gương mặt bất mãn của Duẫn Hạo đã thấy buồn cười, trêu chọc: “Duẫn Hạo a, thật là vất vả cho anh hén. Bất quá cũng may cục cưng cũng sắp sinh ra rồi.”

“Ha ha, cám ơn đã nhắc nhở!”

“Anh, cục cưng sẽ bình an sinh ra chứ.”Tại Trung lo lắng nhất chính là vấn đề này .

“Mày cứ lo lắng vớ vẩn, đương nhiên cả mày lẫn cục cưng đều sẽ bình an.”

“Đúng vậy đó, Hi Triệt cũng nói như vậy, cưng cũng đừng miên man suy nghĩ nữa.” Dù cho Duẫn Hạo cũng rất lo lắng cho Tại Trung lẫn cục cưng, bất quá bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là đừng tạo thêm áp lực cho Tại Trung, để cho cậu thả lỏng tâm tình.

“Thật vậy chứ?”

“Đương nhiên rồi.” Hi Triệt với Duẫn Hạo trăm miệng một lời hồi đáp.

“Được rồi, tạm thời tin tưởng các anh.”

Hi Triệt đi ra ngoài, Tại Trung một lần nữa dựa vào trên người Duẫn Hạo. “Duẫn Hạo, anh thích bé trai hay bé gái hơn?”

“Ừm, anh thích con gái, con gái ngoan hơn. Bất quá, chỉ cần là Tại Trung sinh cho anh, anh đều thích!” Duẫn Hạo vừa nói vừa sủng nịch chọc chọc cái mũi Tại Trung.

“Vậy em sinh ra một con heo con anh cũng thích à?”

Ách! Phương thức tư duy của vợ mình quả nhiên thực kỳ lạ, “Vợ yêu, sao cưng có khả năng sinh được heo chứ?”

“Em là nói nếu.” Tại Trung mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Duẫn Hạo chằm chằm, nhất định phải moi ra được đáp án.

“Nếu thật là như vậy, anh cũng sẽ thích, bởi vì là Tại Trung sinh mà.” Nịnh nọt vợ yêu là tuyệt chiêu sở trường của Duẫn Hạo nha.

Rốt cục có được đáp án mong muốn, Tại Trung lại muốn hỏi thứ khác: “Duẫn Hạo, vậy anh thích em bé nhiều hơn hay thích em nhiều hơn?”

“Cưng với em bé anh đều thích, hơn nữa là yêu đến khắc cốt ghi tâm đi.”

“Không được! Nhất định phải có bên nhiều bên ít.”

“A? Như vậy……” Duẫn Hạo nghĩ chắc Tại Trung thích con nít như vậy, hẳn là hy vọng mình yêu đứa nhỏ nhiều hơn một chút đi, “Vậy anh thích cục cưng hơn.”

“Cái gì? Vậy còn em?” Tại Trung phồng hai má hoàn toàn bất mãn.

Đáp sai mất rồi! “Đương nhiên anh yêu vợ anh hơn.”

“Chẳng lẽ anh không thương cục cưng của chúng ta sao?”

Như vậy cũng không đúng! Ai, vợ yêu đúng là cố tình gây sự mà. “Vợ yêu à, tình cảm anh dành cho cưng là tình yêu, còn dành cho cục cưng tình thân, đây là hai tình cảm hoàn toàn khác nhau.” Vội vàng nói sang chuyện khác, “Cưng có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ lung tung, không bằng mau ngẫm lại tên cho cục cưng đi.”.

“Không phải em đã nghĩ rồi đấy thôi.”

“Vợ yêu à, hai cái tên cưng chọn thật sự không thích hợp nha. Hay là nghĩ ra cái khác đi.”

“Em nghĩ không ra. Còn anh?”

“Hiện tại anh cũng không có linh cảm a.”

“Như vậy vẫn là chờ cục cưng sinh ra rồi nói sau, có lẽ đến lúc đó sẽ có ý tưởng.”

Hai ngày sau tiểu vương tử đầu lòng của Tại Trung và Duẫn Hạo cất tiếng khóc chào đời, tiểu vương tử vừa đến thế giới này liền nhất định được ngàn vạn sủng ái một thân.

Trong phòng sanh chật ních người, Tại Trung nằm ở trên giường, Duẫn Hạo canh giữ ở bên giường, Thái Nghiên ôm cháu trai, còn có một đống người vây quanh Thái Nghiên muốn nhìn cục cưng: Hi Triệt, Hàn Canh, Tuấn Tú, Hữu Thiên và Kangta.

“Cháu ngoan, tỉnh ngủ chưa a ?” Cục cưng vừa mới tỉnh ngủ chép chép cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng đáng yêu thật sự là khiến cho người vừa lên chức bà như Thái Nghiên yêu thích không buông tay.

“Hữu Thiên, anh mau nhìn nha, tiểu bảo bảo mập mạp tròn tròn, phấn phấn nộn nộn, thật đáng yêu.” Tuấn Tú vừa nói vừa lấy ngón tay chọc chọc hai má cục cưng, thích thú vô cùng.

“Tú Tú, em thích con nít như vậy thì sinh một đứa cho anh đi.”

Tuấn Tú trợn mắt nhìn Hữu Thiên: “Muốn sinh thì anh đi mà sinh.”

“Tú Tú, anh chỉ muốn em sinh cho anh thôi à.”

“Tránh ra chút coi, anh để yên cho em xem cục cưng.” Tuấn Tú chán ghét đẩy Hữu Thiên.

“Để cho tôi ôm một cái đi.” Hi Triệt nói với Thái Nghiên, sau đó hai người nhìn nhau cười. Tại Trung ngồi ở trên giường nhìn thấy anh Hi Triệt và mẹ thân thiết, cậu biết bọn họ đã giải khai khúc mắc, có lẽ còn có thể trở thành người một nhà, “Không nghĩ tới Tại Trung ốm nhom như vậy mà sinh cục cưng ra lại nặng đến thế.”

“Trẻ con mập mạp mới khỏe mạnh.” Hàn Canh nói.

Hi Triệt còn chưa có ôm đủ, cục cưng đã bị Kangta đoạt đi, Kangta vừa mới vừa bế bé con một lát, đã bị Tuấn Tú cướp mất.

“Mấy người xem con tôi là món đồ chơi a.” Duẫn Hạo rốt cục nhịn không được mở miệng, làm cha như hắn mà đến giờ vẫn chưa được ôm con.

“Trịnh Duẫn Hạo, đồ keo kiệt, ôm con trai bảo bối của anh một chút, con anh cũng đâu mất miếng thịt nào đâu.” Hữu Thiên đáp lại.

“Đúng đó.” Trừ bỏ Tại Trung, những người khác trăm miệng một lời nói.

Mọi người tiếp tục đùa tiểu bảo bảo, Duẫn Hạo tiếp tục ôm vợ yêu bảo bối của hắn. Thấy gương mặt nhăn nhó của Duẫn Hạo, Tại Trung lo lắng hỏi: “Duẫn Hạo, em không sinh được con gái, anh không mất hứng chứ?”

Duẫn Hạo hôn lên trán Tại Trung, sủng ái nói: “Đứa ngốc, sao anh lại mất hứng chứ, mặc kệ là con trai hay con gái, anh đều thích. Bởi vì nó là kết tinh tình yêu của chúng ta mà. Nhìn thấy cưng bình an sinh hạ một cục cưng khỏe mạnh, anh đã thấy đủ lắm rồi.”

“Duẫn Hạo, anh thật tốt.” Nói xong Tại Trung liền chui vào trong lòng Duẫn Hạo.

Rốt cục cũng đuổi được đám người Hữu Thiên, trong phòng chỉ còn có Thái Nghiên, Duẫn Hạo và Tại Trung.

“Hai đứa con đã nghĩ ra tên gì hay cho cháu mẹ chưa?”

Hai vợ chồng cùng nhau lắc đầu.

“Mẹ nghĩ ra một cái, không biết hay đứa thấy sao?”

“Là gì? Mẹ nói mau đi.”

“Trịnh Du Hùng. Du trong cẩn du, Hùng trong anh hùng.”

Duẫn Hạo và Tại Trung nhìn thoáng qua nhau, sau đó cùng gật đầu: “Mẹ, tên nghe thật có khí thế. Con thích.”

“Nhạc mẫu, con cũng thích.”

“Cục cưng, con có tên rồi nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.