Ngày qua ngày, không xảy ra chuyện gì đặc biệt.
Cho đến hai tháng sau.
Vừa tròn hai tháng, Hứa Tâm An nhớ rất rõ.
Halloween là ngày 31 tháng 10, hôm nay là ngày 31 tháng 12.
Tất Phương lại đến.
Thân hình cao lớn, mái tóc màu đỏ nâu, ánh mắt sáng ngời, còn gương mặt trông như đang tức giận nhưng vẫn rất đẹp trai kia nữa.
“Hoan nghênh quý…” Hứa Tâm An thấy gương mặt kia thì kéo dài nửa giây
nới nhả ra chữ “khách” cuối câu, còn muốn bổ sung một câu “thật ra không hề” nữa.
“Chủ tiệm đã về chưa?” Câu đầu tiên khi Tất Phương thấy cô liền hỏi.
“Vẫn chưa.” Hứa Tâm An đáp.
“Ông ta chết rồi hả?” Tất Phương lại hỏi.
Hứa Tâm An sửng sốt, thật sự không dám tin, thần ơi, anh có biết nói
tiếng người không vậy? Cô cố mỉm cười, nói: “Nếu tôi nói mời anh cút đi
chỗ khác, anh có ngại không?”
Tất Phươn nhướng mày: “Cô còn nhớ tôi là ai không?” Vẻ mặt như muốn nói
“Dám bảo Thần cút đi, lá gan của cô nhất định bị biến dạng không nhẹ.”
“Đương nhiên là nhớ.” Hứa Tâm An vẫn mỉm cười, “À, đúng rồi, đợi một
chút. Tôi viết bảng thông báo cho tiệm đã.” Cô cầm phấn và bông xóa
bảng, xóa đi thông báo về chương trình ưu đãi đang viết trên chiếc bảng
thông báo nhỏ bên cạnh quầy, viết lại một thông báo mới.
Một lúc sau liền viết xong, côc cố ý viết chữ thật to, tô thật đậm, trông rất bắt mắt: TIỆM NÀY KHÔNG TIẾP ĐÃI YÊU QUÁI.
“Cảm ơn.” Cô mỉm cười ra hiệu cho Tất Phương đọc bảng thông báo.
Tất Phương chăm chú nhìn một lúc, đưa ra nhận xét: “Chữ xấu quá.”
Hứa Tâm An trừng mắt. Đúng là không thể nhẹ nhàng khách sáo với vị thần này được mà.
“Thần à, thứ lỗi cho tiệm không thể tiếp đãi ngài.”
Nhưng Tất Phương không nghe, không để tâm, cũng không đi, anh còn hỏi
tiếp: “Gần đây chủ tiệm có liên lạc với cô qua không? Ông ta còn sống
chứ hả?”
Hứa Tâm An nổi nóng, hỏi ngược lại anh: “Không phải anh đi tìm chết rồi à? Sao còn chưa chết?”
“Vì chủ của hai tiệm Tìm Chết kia đều chết cả rồi. Tiệm hủy người vong, tôi đành quay lại đây thôi.”
Hứa Tâm An ngẩn người.
Dáng vẻ của Tất Phương không giống đang nói đùa.
Hứa Tâm An nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
“Không phải anh làm đấy chứ?”
“Cô bị ngu hả?” Tất Phương tức giận, “Tiệm Tìm Chết không còn, tôi chết kiểu gì đây.”
“Ồ.” Hứa Tâm An đẩy gọng kính, “Tiếc thật.”
Tất Phương lườm cô: “Đừng có mỉa mai Thần, bất lịch sự.”
Tên này mà cũng biết từ lịch sự cơ đấy. Hứa Tâm An lườm lại anh: “Tôi
đang nói hai cửa tiệm kia gặp họa bất ngờ, thật đáng tiếc.”
“Giờ chỉ còn lại tiệm này của các người thôi.”
Cho nên anh lại đến. Chạy tới chạy lui cả quãng đường dài, anh rất không vui, thật sự đã tích đầy một bụng tức.
Ôi, cửa tiệm nhỏ của nhà cô trở nên quý báu thế cơ à?
Hứa Tâm An có chút băn khoăn. Ba cô nói tiệm Tìm Chết là có thật, Tất
Phương lại nói hai tiệm Tìm Chiết đã xảy ra chuyện, không còn nữa.
Chuyện này nói lên điều gì? Từ tình tiết ma quái nhảy đến giai đoạn kinh dị rồi sao?
“Anh là Tất Phương thật hả?” Hứa Tâm An vẫn hơi nghi ngờ. Cô nghĩ đây là phản ứng của người bình thường, mà cô chính là một trong số những người bình thường đó.
Tất Phương trả lời bằng cách nhìn sang kệ hàng bên cạnh, hàng nến để trên đó đột nhiên bốc cháy.
Hứa Tâm An kinh ngạc nhìn, sau đó mới phản ứng lại: “Đó đều là tiền đấy.”
Tất Phương ném cho cô vẻ mặt chê bai: “Đúng là đồ tính toán chi ly, keo kiệt bủn xỉn.”
Một hàng nến bị đốt sạch trong tích tắc.
Hứa Tâm An trừng mắt nhìn hàng nến kia, quay đầu lại tiếp tục trừng mắt
nhìn Tất Phương, bảo anh ta đền tiền có được không nhỉ? Tất Phương nhìn
lại cô, dáng vẻ thản nhiên, không chút chột dạ, tỏ rõ quyết tâm tuyệt
đối không đền tiền.
Hứa Tâm An trừng mắt nhìn anh hơn nửa ngày, nghiêm túc hỏi: “Chủ của hai tiệm kia bị sao vậy? Chuyện mới xảy ra gần đây à?” Tiền nến là chuyện
nhỏ, tính mạng quan trọng hơn.
“Đúng là chuyện mới xảy ra gần đây. Một tiệm bị cháy, một nhà ba người
chôn thân trong biển lửa, cửa tiệm cũng chẳng còn. Chủ tiệm còn lại đã
có tuổi, gặp nạn giao thông mà bỏ mạng, cửa tiệm bị cháu ông ta đem bán
mất. Bây giờ đã sửa thành một siêu thị nhỏ, nến chẳng còn lấy một cây.”
Tất Phương khẽ dừng lại, nói, “Trùng hợp là tôi đều đến chậm một bước.”
Trùng hợp thế sao? Quả là đáng nghi thật. Cho nên Tất Phương mới vội
vàng trở lại hỏi xem ba cô có sao không. Hứa Tâm An nhíu mày, trầm ngâm
suy nghĩ.
“Chỉ có ba tiệm Tìm Chết này thôi sao? Những tiệm khác đâu, họ thế nào, anh có tìm qua không?”
“Tôi chỉ biết ba tiệm này thôi, năm đó tôi giao bùa Linh Hồn Hỏa đến
mười tiệm. Thời gian đã quá lâu, không nhớ được hết, chỉ nhớ được năm
tiệm. Hai tiệm đã đóng cửa từ lâu. Nếu chủ tiệm Tìm Chết không phải là
người kế thừa sứ mệnh, không bao lâu tiệm sẽ bị đóng cửa. Đó là để đề
phòng tình huống người không kế thừa sứ mệnh tiếp tục kinh doanh tiệm
Tìm Chết, Nến Hồn rơi vào tay người tâm địa bất chính sẽ bị dùng làm
việc xấu. Nếu mất đi sự bảo hộ từ linh ấn của người kế thừa sứ mệnh, Nến Hồn sẽ vô hiệu, tiệm nến cũng không thể tiếp tục buôn bán nữa.”
Gì chứ, nói cũng có bài bản gớm, y như thật vậy.
Hứa Tâm An nhìn lại căn tiệm nhỏ của nhà mình, nơi này thần kỳ thế sao?
“Vậy là tiệm nến phải dựa vào người kế thừa sứ mệnh hay dựa vào Nến Hồn
để tồn tại? Người kế thừa sứ mệnh không còn, Nến Hồn sẽ bị vô hiệu, cửa
tiệm cũng không xong. Nếu chỉ không còn Nến Hồn thôi thì sao? Bị thất
lạc, bị mất… nói chung là không thấy nó nữa thì người kế thừa sứ mệnh có sống tiếp được không? Tiệm có còn giữ được không?”
Tất Phương nghiêm mặt nhướng mày với cô: “Cô đang châm chọc, khiêu khích hay là giỡn chơi với tôi vậy?”
Hứa Tâm An hậm hực bĩu môi: “Thần nè, loài người có lý trí, nói chuyện
phải có khoa học. Tôi đang thảo luận sự thật và nghiên cứu tính hợp lý
của nó với anh đấy.”
“Sự thật và tính hợp lý đó có giải quyết được vấn đề nguy cơ của tiệm Tìm Chết nhà cô không?”
“Tại nhà tôi không còn Nến Hồn nữa.” Hứa Tâm An nói, “Tôi hỏi ba tôi
rồi, ba nói Nến Hồn không còn nữa, trong nhà cũng không ai biết trấn ma, đã không còn là gia tộc trấn ma từ lâu lắm rồi. Cho nên nhà tôi không
thể gọi là tiệm Tìm Chết được, cũng không cách nào cung cấp dịch vụ cho
chúng thần tiên yêu quái. Tôi nghĩ chúng thần tiên yêu quái mà biết được chuyện này thì nhà chúng tôi đâu ra nguy hiểm nữa?”
Tất Phương hừ lạnh: “Ngây thơ. Cái gì gọi là phòng chuyện chẳng may, cô
nói không có thì không có chắc? Cô nói nhà cô không phải tiệm Tìm Chết
thì không phải à? Nhà cô đang buôn bán tốt lành, Nến Hồn và người kế
thừa sứ mệnh đều còn ở đây. Hung thủ tìm đến các người chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Chắc chắn thế? Hứa Tâm An thầm thở dài, bởi mới nói sớm sửa thành tiệm
cà phê thì tốt biết mấy. Bây giờ sửa còn kịp không nhỉ? Cô nghĩ rồi hỏi: “Anh nói năm đó anh đi giao bùa Linh Hồn Hỏa, tức là Nến Hồn được anh
đưa đến từng tiệm Tìm Chết hả? Chuyện bao lâu rồi thế?”
“Chắc hơn hai nghìn năm. Sau đó tôi đã mai danh ẩn tích, ngủ một giấc
rất dài, không nhớ được thời gian cụ thể nữa. Chuyện này quan trọng à?”
Hứa Tâm An nhún vai: “Tò mò chút thôi.”
Tất Phương lại nghiêm mặt nhìn cô: “Lúc thế này thì cô bớt tò mò chút đi được không?” Anh gõ lên mặt bàn, nói: “Mau gọi điện cho chủ tiệm, bảo
ông ta nhanh chóng quay về. Đừng để chết ở bên ngoài rồi vẫn không biết
đã xảy ra chuyện gì.”
“Không liên lạc được, chỉ có thể gửi mail rồi đợi ba gọi cho tôi thôi.”
Tất Phương: “…”
“Thật đó, không lừa anh đâu.” Hứa Tâm Anh thấy vẻ mặt của Tất Phương thì biết anh không tin lắm, cô cũng hết cách.
“Bao lâu thì ông ta liên lạc với cô một lần?”
“Khoảng nửa tháng hay hai mươi ngày gì đó, không chắc lắm. Nhưng… hôm qua ba mới gọi cho tôi rồi…”
Cho nên muốn đợi cuộc gọi tiếp theo của ông phải mất một khoảng thời gian nữa.
Tất Phương: “…”
“Thật đó, không lừa anh đâu.”
==Hết Chương Bốn==
Chuyện bên lề:
Tất Phương: Tác giả này, Hứa Tâm An không dễ gì mới giành được vai này đúng không?
Hứa Tâm An:…
Tất Phương: Nhìn cô ta cố gắng thu hút sự chú ý của tôi thế kia, để được làm nữ chính của tôi chắc chắn đã dùng hết tâm tư rồi.
Hứa Tâm An:…
Tác giả (đồng tình): Hứa Tâm An, cô phải kiên cường.
Hứa Tâm An: Tác giả này, văn chương thời nay không ngược thì không nổi
được đâu. Chị có từng nghĩ qua chưa? Chị không nổi cũng có lý do cả đấy! Biết sai phải sửa mới được! Chị viết cho chết anh ta đi!!!