Cửa Tiệm Cổ Quái

Chương 5: Chương 5




Tất Phương nhíu mày. Sau khi một lúc nghĩ ngợi, nhìn lướt qua căn tiệm, anh hỏi: “Ông ta đi hơn hai tháng rồi à?”

“Xấp xỉ nửa năm rồi.” Hứa Tâm An thành thật trả lời.

Tất Phương ngẩn người: “Nửa năm rồi, sao tiệm này còn chưa đóng cửa vậy?”

“Nè, anh đừng có trù ẻo tiệm nhà tôi chứ.”

Tất Phướng đánh giá Hứa Tâm An từ trên xuống dưới: “Chủ tiệm vắng mặt nửa năm, tiệm này thế mà không sụp đổ, chẳng lẽ cô cũng là người kế thừa sứ mệnh?” Nhưng… nhìn đâu có giống. Cặp kính dày cộp, nhìn là biết cận rất nặng, không có khí chất, không giống người biết võ, trên người cũng không có linh khí. Đặc điểm của một người trấn ma, cô ta không có lấy một cái.

Hứa Tâm An bĩu môi: “Tôi không biết người kế thừa sứ mệnh là gì cả, nhưng tôi là người thừa kế hợp pháp đấy.”

Tất Phương lại đánh giá cô một phen: “Chủ tiệm và cô có quan hệ gì?”

“Ông ấy là ba tôi.”

Thì ra là vậy, xem ra cũng có khả năng lắm. Tất Phương đánh giá Hứa Tâm An lần nữa. Chủ tiệm Tìm Chết bây giờ có tư chất như vậy, khó trách sụp đổ hết tiệm này đến tiệm khác. Anh nói: “Đây là tiệm Tìm Chết cuối cùng mà tôi biết. Cô liên lạc với chủ tiệm đi, bảo ông ta mau chóng trở về. Tôi ở đây đợi.”

“Đợi đã, cho dù bây giờ tôi lập tức thông báo được cho ba, ông ấy cũng đâu thể bắt taxi về ngay đâu.”

“Ừ.” Tất Phương gật đầu, “Vậy nói ông ta ngồi máy bay đi.”

Hứa Tâm An sa sầm mặt, Thần à, ngài vui tính thật nhỉ?

“Nhanh đi.” Tất Phương rất nghiêm túc, “Tôi không muốn tiệm này cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.”

Hứa Tâm An nghe vậy thì rất lo lắng, ý của anh ta phải chăng là có một thế lực hắc ám thần bí nào đó đang ra tay với các chủ tiệm Tìm Chết, muốn hủy hết tất cả các tiệm Tìm Chết?

“Có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng đợi tôi chết xong rồi nói.” Tất Phương lại nói.

Hứa Tâm An không còn lời nào để nói.

“Được rồi, cô thông báo cho ba cô nhanh đi, nói ông ta mau chóng trở về, trên đường cẩn thận một chút. Tôi đi nghỉ một lúc đây.” Dứt lời, Tất Phương liền xoay người rời đi.

“Nè, đợi đã. Tôi muốn tìm anh thì làm sao để liên lạc đây?” Hứa Tâm An nghĩ, lỡ xảy ra chuyện gì đó thật cũng có thể hỏi ý vị điểu tinh này một chút, nhờ anh ta giúp đỡ này nọ. Tình hình bây giớ quá hỗn loạn, chẳng có gì rõ ràng, cô muốn hỏi nhiều hơn nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tất Phương nghe câu hỏi của cô xong chỉ vẫy tay, mở cửa đi mất.

Hứa Tâm An xụ mặt, vẫy tay là ý gì? Ý là khi nào anh ta muốn gặp cô thì sẽ tự ló mặt ra hả? Phải nói cho rõ ràng chứ!!!

Tuy Tất Phương đi rất chậm chạp, thế nhưng mở cửa và biến mất chỉ trong chớp mắt.

Hứa Tâm An đuổi theo ra ngoài, không thấy bóng dáng anh đâu nữa.

Hứa Tâm An quay vào tiệm, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Sau đó vội vàng viết mail cho ba cô. Tất Phương lại đến rồi, còn mang theo tin những tiệm Tìm Chết khác đã gặp nạn diệt vong nữa, cho dù là trùng hợp hay không, cô cũng phải nhanh chóng cảnh báo ba mình, nói ông mau gọi điện lại, tức tốc về nhà.

Suốt buổi chiều ba Hứa không gọi lại, cũng không trả lời mail. Việc buôn bán trong tiệm lại đột nhiên tốt đến lạ thường, Hứa Tâm An vừa phải tiếp đãi khách hàng vừa đóng gói các đơn hàng mua qua mạng, làm không ngơi tay. Thừa lúc có ít thời gian rảnh cô lên mạng tra thử, không ngờ có tin tức tương tự thế thật.

Một tờ báo nói thành phố C có một tiệm bán nến và áo liệm bị nổ do rò khí gas, trở thành vụ cháy lớn, cửa tiệm ở phía trước ngôi nhà cũng bị cháy rụi, một nhà ba người đều không qua khỏi. Tin còn lại không thấy trên các trang tin tức, người già gặp tai nạn xe cộ không phải chuyện quá gây chú ý, nhưng Hứa Tâm An lại nhanh trí, đi tìm tin tức tiệm nến cần sang nhượng, quả thật tìm được một tiệm. Ở thành phố D, tin được đăng cách đây 75 ngày. Hứa Tâm An gọi điện qua giả vờ nói muốn mua lại căn tiệm, đối phương nói tiệm đã bán mất rồi, Hứa Tâm An lại hỏi số nến trong tiệm có cần thanh lý không, tiệm của cô có thể thu mua, người kia trả lời rằng chủ tiệm mới đã sửa tiệm nến thành siêu thị nhỏ, nến đã xử lý xong cả rồi.

Chẳng bao lâu trời đã chập tối, Hứa Tâm An quyết định buổi tối không bán nữa, cô phải vào kho tìm thử xem có loại nến nào đặc biệt hay không. Nếu thật sự có người nhắm vào “tiệm Tìm Chết” mà đến, chắc chắn là vì “Nến Hồn”.

Nơi ở của Hứa Tâm An ở ngay phía trên tiệm nến, phía sau cửa tiệm có cầu thang để đi lên. Căn nhà hai tầng nhỏ, tầng trên để ở, tầng dưới mở tiệm buôn bán. Phía sau căn nhà là mảnh sân lớn của nhà họ, trong sân có hoa cỏ, cây cối, còn có một nhà kho ngầm dưới lòng đất. Trong đó không chỉ để các loại hàng hóa, mà còn có những món đồ được sưu tập qua nhiều đời của nhà họ Hứa, tộc phổ gia huấn, bàn cúng bài vị, sách cổ, đồ chơi cổ… Hứa Tâm An từ nhỏ đã giúp ông nội và ba mình quét dọn chỗ này, chưa từng hay biết những thứ trong này lại có thể có lai lịch không nhỏ.

Nơi này đã được nhà họ Hứa sửa sang qua, cũng từng dọn từ nơi này qua nơi khác, thế nhưng chưa từng dọn ra khỏi đường Phỉ Thúy này. Hứa Tâm An nghĩ thầm, giờ thì mình hiểu ra nguyên nhân rồi.

Cô khóa cửa tiệm, vừa lên lầu vừa gọi cho Cừu Tái Ngọc, một người bạn đang làm ở cục cảnh sát của cô.

Cừu Tái Ngọc và Hứa Tâm An là hàng xóm với nhau từ nhỏ, từ khi vào mẫu giáo vẫn luôn học cùng lớp, thân đến không thể thân hơn được nữa. Sau này nhà họ Cừu chuyển vào khu dân cư mới, Cừu Tái Ngọc cũng ra nước ngoài du học, các nhau rất xa, nhưng hai người họ vẫn giữ liên lạc, chia sẻ những chuyện vụn vặt với nhau.

Cừu Tái Ngọc học xong thì trở về Cục cảnh sát giữ chức quản lý hộ tịch nho nhỏ, thường ngày hay đến tiệm của Hứa Tâm An chơi, tình bạn kéo dài đến hôm nay, không hề thay đổi. Cừu Tái Ngọc còn là người hâm mộ của Hứa Đức An, từ nhỏ đã rất thân thiết với ông, thích nhất là nghe ông kể các truyền thuyết của gia tộc, những câu chuyện thần tiên ma quái… một già một trẻ hễ gặp nhau là trò chuyện không dứt, quả thật cô còn giống con gái ruột của ông hơn cả Hứa Tâm An.

Thế nên giờ đây gặp chuyện ly kỳ thế này, người để Hứa Tâm An chia sẻ chỉ có Cừu Tái Ngọc.

“Tiểu Ngọc, mình nói cậu biết nha, có yêu quái tìm đến tiệm nhà mình đó… Không, không, không phải yêu quái kiểu như Smart đâu, là yêu quái thật sự cơ, mình đã kiểm chứng rồi.” Hứa Tâm An vừa nói vừa lấy chìa khóa ra mở cửa.

“Chính là tên điểu tinh mà lần trước mình nói với cậu, nếu không bị tâm thần thì cũng là mạo nhận đấy, hôm nay anh ta lại đến tiệm… Đúng, đúng, chính là người đó. Thì ra anh ta thật sự là yêu…” Chữ cuối cùng bi nghẹn lại trong cuống họng, suýt làm cô bị sặc, “Quái”. Mất nửa ngày cuối cùng cô cũng nhả ra được chữ đó.

Bởi vì, cô nhìn thấy, tên yêu quái đó, đang ung dung tự tại trong nhà của cô.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Cừu Tái Ngọc nghe thấy giọng nói của Hứa Tâm An có chút khác lạ.

“Không chỉ trong tiệm, trong nhà cũng có.” Hứa Tâm An trả lời. Những câu lúc nãy như “tâm thần”, “lại đến tiệm”, “yêu quái thật sự”… chắc chắn đã bị Tất Phương nghe được, anh ta đang dùng vẻ mặt rất không hài lòng mà nhìn cô.

Không hài lòng? Từ bao giờ đến lượt anh ta không hài lòng vậy! Anh ta tự ý xông vào nhà dân, có ý định trộm cắp, cô mới là người nên bất mãn đây!

“Cái gì, yêu quái vào nhà cậu rồi hả?” Cừu Tái Ngọc hơi hồi hộp, thấp giọng hỏi.

“Ừ.”

“Anh ta đang làm gì?” Cừu Tái Ngọc đè giọng thấp hơn nữa, Hứa Tâm An không la hét, không bỏ chạy, chắc tình hình không tệ lắm đâu nhỉ?

“Anh ta đang dựa bên tủ lạnh nhà mình, uống sữa chua. Có vẻ như anh ta đã xử hết nồi giò heo mình hầm, còn ăn hết hai quả táo.” Nồi đang để trên bàn ăn, đã trống rỗng. Lõi táo cũng đang vứt trên mặt bàn, chỗ này một cái, chỗ kia một cái. Còn anh ta thì không chột dạ chút nào, lắc lắc hộp sữa chua, hết rồi, thế là lại ném lên bàn ăn. Thật là… quá đáng!

“Ôi, còn là con yêu quái tham ăn nữa hả?” Cừu Tái Ngọc quên mất việc khống chế âm lượng.

Hứa Tâm An nhìn chằm chằm Tất Phương, Tất Phương cũng nhìn lại cô với dáng vẻ biếng nhác.

Hứa Tâm An tiếp tục nói điện thoại: “Tiểu Ngọc này, cậu nói xem trong tình huống này người làm bạn như mình nên hét lớn với cậu ‘Mặc kệ mình, cậu mau trốn thật xa đi’ tốt hơn, hay hét lên ‘Cứu với, mình cần cậu’ tốt hơn?”

Cừu Tái Ngọc trả lời rất nhanh: “Còn phải xem ngoại hình của yêu quái kia thế nào đã.”

“Được.” Hứa Tâm An cũng trả lời rất nhanh, “Vậy cậu đến đây đi, mình cần cậu.”

==Hết Chương Năm==

Chuyện bên lề:

Tất Phương: Hứa Tâm An này, người có thể trở thành bạn thân của cô nhất định không phải người bình thường đúng không?

Hứa Tâm An: Đừng có nói bừa. Người ta chỉ là một cảnh sát bình thường, không phải người trấn ma đâu.

Tất Phương: Cũng vì thế tôi mới thấy cô ta không phải người bình thường, vừa nghe có trai đẹp là lạch bạch chạy tới, chắc chắn cô ta không được bình thường.

Hứa Tâm An:…

Tất Phương: Giống hệt cô.

Hứa Tâm An: Anh mới không bình thường!!! Hơn nữa trai đẹp như anh chẳng thiếu gì đâu biết không?

Tất Phương: Loài người rất thích nói dối, tôi biết mà. Tha thứ cho cô đó.

Hứa Tâm An:…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.