Cửa Tiệm Giặt Là

Chương 11: Chương 11




Hikaru phải lùi lại một bước vì cái tát trời giáng. Cô vội đưa tay lên ôm mặt như muốn xoa dịu đi cái má đang rát bỏng.

"HEY! Bác làm cái gì thế?" Byul vừa nói vừa chạy đến đỡ Hikaru. JoonHyung đứng bật dậy, sững người vì hành động bất ngờ của mẹ Bi.

"Sao cô còn dám xuất hiện trước mặt chúng tôi! Sau tất cả những gì cô đã gây ra!" Mẹ của Bi hét lên với đôi mắt đầy giận dữ. Bà lao tới như muốn tát Hikaru thêm một cái nữa nhưng ông chồng đã kịp giữ bà lại. Tiếng hét của bà khiến tất cả mọi người trong quán phải ngoái lại nhìn và chẳng mấy chốc mọi người đều bị thu hút vào màn kịch.

"Bác... bác nói gì cơ ạ?" Hikaru run giọng hỏi.

"Cô làm ơn," Cha của Bi lên tiếng, "đi khỏi đây được không?"

"Nhưng cháu..." Hikaru muốn nói tiếp, nhưng cô bỗng im bặt. Cô không biết mình phải nói gì và nói thế nào nữa. Đầu óc của cô trở nên trống rỗng.

"Nhưng bác gái đó vừa mới tát Ki!" Byul nói lại. "Và bác muốn bọn cháu bỏ qua như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?"

"Đứa con gái hư hỏng này đáng bị như thế mà!" Mẹ của Bi lại cao giọng thêm một tông nữa. "Nếu mi nghĩ là chúng ta không biết gì về những chuyện đã xảy ra thì mi lầm rồi! Chúng ta biết hết những chuyện mi đã làm! Bi đang có một tương lai rộng mở, và mi đã phá huỷ tất cả!"

"Em yêu... Thôi thế thôi. Chúng ta đi khỏi đây thôi." Cha của Bi cố kiềm chế cơn giận của vợ mình.

"Không! Tất cả là vì đứa con gái này mà Bi biến mất! Chính vì đứa con gái này mà gia đình chúng ta tan vỡ! Nó đâu có biết tất cả những nổi đau, những lo lắng mà chúng ta đã phải trải qua! Nó chính là lí do Bi đã bỏ lại tất cả để chạy trốn!"

"C... cái gì cơ?" Hikaru chợt cảm thấy nghẹt thở.

"Cho phép tôi, thưa cô..." JoonHyung chen vào giữa hai người, nói to và rõ ràng. "Tôi không nghĩ là chúng tôi hiểu chuyện bà đang nói đâu."

"Chúng tôi? Chuyện này thì liên quan gì tới anh?" Mẹ của Bi hỏi.

"Tôi đã được thuê để giúp cô Utada đây tìm kiếm con trai của bà. Trừ phi tôi đã nhận được thông tin sai lạc gì đây, chứ con trai bà đã biến mất từ 3 năm trước. Và kể từ đó đến nay, cô Utada đây vẫn liên tục tìm kiếm anh ta không ngừng nghỉ. Và cô nghĩ là có thể Bi đang ở Seoul, vì gia đình của anh ở tại đây."

"Thế thì nó nói dối anh đấy!" Mẹ của Bi không giảm gây gắt. "Tất cả những người tôi biết ở Mỹ đều nói là cô ta thực ra là đã biến mất cùng một lúc với Bi! Chúng đã hẹn hò nhau sau lưng ch1ung tôi và bỏ trốn cùng nhau! Đâu còn lí do nào khác để Bi biến mất đâu? Tôi không bao giờ nghĩ nó lại ngu ngốc đến mức quẳng đi tất cả vì bất cứ lí do gì, nhất là tại vì một đứa con gái người Nhật!"

"Woa! Bà bắt đầu hơi quá rồi đấy!" Byul đã bắt đầu xắn tay áo.

"Dì à!" Một giọng nói vang lên từ phía cửa ra vào. "Cháu xin lỗi, nhưng Dì đã sai rồi." Tất cả mọi người cùng quay ra để xem ai đã nói.

"Hw... HwanHee?" Mẹ của Bi là người đầu tiến lên tiếng nhận diện người con trai đang đứng ngay cửa quán. "Là... là cháu?"

Hikaru đưa tay lên bịt miệng. Cô không tin nổi mắt mình nữa. Byul cũng ngạc nhiên không kém. Cô nhận ra đó là người con trai cô vô tình gặp gỡ ở kí túc.

"Vâng, thưa Dì, là cháu đây." Anh nói và bước nhanh về phía Hikaru. Anh đặt tay lên vai cô, xoay cô nhìn về phía anh. Anh cúi người xuống một chút để nhìn thẳng vào mắt cô. "Hikki... em có sao không?"

"Fany.., " Hikaru thì thầm gọi tên anh.

"HwanHee, cháu tới đây làm gì?" Mẹ của Bi hỏi.

"Cháu đến tìm Hikki thưa Dì." Fany trả lời. "Cháu nhìn thấy cô ấy qua cửa sổ, khi đang nói chuyện với Dì... cháu vào đúng lúc đó. Và đã nghe mọi người nói chuyện..."

Byul nhìn sang JoonHyung, đã mấy lần anh lén nhìn bàn tay của Fany. Anh có vẻ không thoải mái trước sự thân mật của Fany và Hikaru. Cả anh và Byul đều không hiểu nhân vật Fany này đóng vai trò gì trong câu chuyện nên chẳng biết làm gì ngoài việc đứng im và theo dõi tiếp diễn biến.

"Cháu xin lỗi, thưa Dì, nhưng Dì đã hiểu nhầm Hikaru rồi. Đúng là Hikaru và Bi đáng lẽ đã không nên giấu diếm chuyện quan hệ của hai người. Nhưng đó không phải là kí do Bi bỏ đi.."

"Vậy thì tại sao... tại sao HwanHee.. tại sao Bi lại.." Mẹ của Bi nói đứt quãng. Cha của Bi đã kịp thời đưa tay ra đỡ khi bà khuỵ xuống. Bà khóc nức nở trong vòng tay của ông. Ông dịu dàng đỡ bà ngồi xuống ghế.

"Dì ơi, sao vậy? Bi đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Cha của Bi ngước lên nhìn Fany, vẻ thắc mắc. "Nghĩa là... con không biết gì sao?" Ông hỏi. Fany quay sang nhìn Hikaru và cả hai cùng lắc đầu. "Chúa ơi, cả hai chúng ta đều không biết là giờ Bi ở đâu, vậy đấy."

"Nó... không về nhà sao?" Fany ngỡ ngàng.

"Con trai của tôi! Chúa ơi, con trai của tôi đâu rồi?" Mẹ của Bi khóc lơn hơn, ôm chặt hơn vòng tay của người chồng.

"Chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra với Bi từ bấy đến giờ... Ngày Bi đi khỏi mấy đứa cũng là ngày nó không còn viết thư về nhà nữa."

"Bi..." Hikaru gục ngã. Giờ thì chuyện đi tìm kiếm Bi lại quay về ngõ cụt. Cô cũng phần nào hiểu được cảm giác của cha mẹ Bi... Cô chỉ mới là bạn gái... Đằng này còn là cha mẹ... Nỗi đau hẳn là không thể tưởng tượng được...

Nhưng như vậy cũng quả là khó hiểu, bởi vì cô biết dù trời có sập thì Bi cũng không bao giờ từ bỏ gia đình của mình, không liên lạc với họ.

"Cháu..." Hikaru ngập ngừng. "Cháu ước gì cháu biết được... dù chỉ là một chút... là Bi đang ở đâu, hay vì sao anh lại bỏ đi. Nhưng cháu không... không biết gì cả. Cháu chưa từng nghĩ cháu có thể là lí do anh ấy bỏ đi... nhưng giờ thì cháu không dám chắc điều gì nữa..."

"Hikki..." Fany đỡ cô dậy.

"Nhưng cháu dám hứa một điều... Cháu sẽ tìm Bi, sẽ tìm thấy, và sẽ tìm hiểu tại sao anh ấy lại bỏ đi. Nếu cháu chính là lí do, thì cháu sẽ không bao giờ nói chuyện với Bi nữa... Không bao giờ!

"Nếu cô chính là lí do, thì tôi hy vọng cô sẽ giữ lời hứa đó." Cha của Bi nghiêm sắc nói. "Tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ chúng tôi nên đi. Vợ tôi đã phải chịu đựng quá nhiều..." Ông quay sang Fany và đưa cho anh một cái danh thiếp. "Fany, hãy giữ liên lạc nhé, nếu cháu biết được điều gì đó..."

"Vâng, thưa chú." Fany đưa hai tay ra nhận.

Cha mẹ Bi bước ra khỏi màn kịch mà không một lần nhìn lại.

***

Màn đêm đã buông xuống. Đèn đường đã thắp cả lên. Hikaru chậm rãi bước trên phố, ba người bạn đi theo sau lưng cô. Fany là người đi gần nhất, để có thể ở bên cô ngay lập tức khi cô cần. Byul và JoonHyung bối rối đi theo đằng sau hai người.

JoonHyung vẫn dõi mắt theo từng cử chỉ của Hikaru, tìm kiếm (hay chờ đợi) một dấu hiệu hồi tỉnh của tâm trạng. Byul cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng trong chuyện này. Tất nhiên cô có những suy nghĩ riêng của mình về sự việc đã xảy ra, nhưng chỉ giữ im lặng. Cô cảm thấy mình không có chỗ để lên tiếng, ít ra là trong lúc này.

Xung quanh là những đám đông đi chơi đêm ồn ào. Nhưng tất cả sự quan tâm của cả ba người Fany, Byul và JoonHyung chỉ dành riêng cho mình Hikaru, cho tâm trạng của cô, chờ đợi một lời nói của cô... Thứ tiếng động duy nhất họ còn nghe thấy bây giờ có lẽ chỉ còn tiếng bước chân của chính mình. Đến khi đi qua khu phố thứ bảy gì đó, Hikaru chợt đứng lại và lên tiếng.

"Fany..." Hikaru nói. "Cậu.. cậu đến đây từ khi nào?"

Fany muốn đợi cô quay lại nhìn anh rồi mới trả lời, nhưng cô chỉ đứng im như vậy. "Mình tới từ khoảng hơn một tuần trước..."

"Vậy làm sao tìm được mình?"

"Mấy tuần trước mình tới dự một đám cưới. Nhà mình quen với nhà cô dâu chú rễ gì đó nhưng mình thì chả quen ai..." Fany dừng lại một chút. "Rồi tới khi mình nghe thấy mẹ mình nói chuyện với mẹ cô dâu, mẹ hỏi về cuộc sống của bà ở Seoul. Rồi... mình nghe thấy bà kể có gặp một cô gái trẻ người Nhật đang kiếm chỗ ở. Bà nói bà rất quý cô gái nên đã nhượng lại chỗ ở cho cô gái, còn tặng cô 3 tháng tiền thuê nhà còn lại của mình nữa..."

"...là bác Mori..." Hikaru lẩm bẩm. Fany gật đầu.

"Vậy là, sau khi mình biết được đó chính là cậu, mình đã hỏi bác Mori địa chỉ cửa hàng... nhưng rồi tìm thấy nó khi đã bị đóng cửa. Mình đã đi tìm khắp các trường đại học xem có ai biết cậu không... mong là ai đó có thể cho mình biết là cậu đang ở đâu."

Byul cúi đầu thật thấp. Giờ thì cô đã hiểu tại sao Fany lại đâm sầm vào mình ở kí túc hôm đó. Và tự dưng cảm thấy áy náy làm sao vì đã không thể giúp cho Fany gặp được Hikaru sớm hơn.

"Hikki..." Fany nói, với tay ra đặt lên vai cô. Cô nhún vai trượt khỏi tay anh ngay khi tay anh vừa chạm vào. "Nghe này, mình biết bạn không có kêu mình đến với bạn... nhưng mình không thể không đến, Hikki, mình lo lắm... mọi người đều lo."

"Ừ, thì là... bạn bè và gia đình của cậu."

"Cậu có nói cho ai biết mình ở đâu không?" Hikaru quay lại nhìn Fany, mắt đã đẫm lệ.

"Không... không có ai ở nhà biết là mình đang ở đây với cậu. Mình đã bỏ đi đúng theo cách của cậu."

"Cái cách... mình..." Hikaru sụt sịt. "Mình... mình xin lỗi Fany. Mình không có ý." Cô úp mặt vào hai lòng bàn tay và khuỵ xuống, quỳ trên đất, khóc nức nở. "Mình đâu có muốn bỏ đi như vậy! Mình xin lỗi! Thế có Chúa là mình cảm thấy rất có lỗi!!"

"Hikki..." Fany định ôm lấy cô, nhưng cũng như tất cả mọi lần từ trước đến nay, cô đẩy anh ra.

"Yo," JoonHyung lên tiếng, "Có thể Ki cần nghỉ ngơi một chút. Hay là chúng ta đưa cô ấy về nàh thôi..."

"Ờ... không có ý định chen ngang, nhưng trời tối quá," Byul cũng lên tiếng, "nên tôi cũng cần ai đó đưa tôi về nhà."

"Ôi, có phải cô nàng ngỗ ngáo tôi quen biết không đây?" JoonHyung xỏ xiên.

"Im đi! Đồ cà tàng! Ai mà có ý định tấn công tôi, tôi sẽ dùng một trong những thằng đệ của anh làm vật thí mạng, cũng đủ thời gian để tôi chạy về nhà an toàn."

"Vậy thì tôi sẽ không đi với cô, quyết định vậy đi!" JoonHyung bắn lại.

"Để tôi đưa cô ý về cũng được." Fany đề nghị. "Nhưng với điều kiện là anh phải đưa Hikaru về và đảm bảo là cô ấy không sao..."

JoonHyung nhìn Fany, vẻ mặt hài lòng hơi quá mức quy định với đề nghị của anh. "Dễ như trở bàn tay."

Fany nói nhỏ với Hikaru, "Như vậy có ổn không? Để Joon đưa cậu về?" Hikaru không nói gì. "Đừng lo nữa nhé, ngày mai mình lại gặp nhau. Hai đứa lại đi chơi với nhau như hồi trước, chịu không?" Cô chỉ gật đầu, giữ nguyên cho mình khuôn mặt đã đóng băng.

Fany thở dài và bước đến bên Byul. "Đi chưa nào?" Anh hỏi.

"Từ từ đã." Byul vừa nói vừa chạy đến bên Hikaru và ôm cô một cái thật chặt. "Chị sẽ ổn chứ?" Hikaru vẫn chỉ trả lời bằng sự im lặng.

"Đừng có lo nhé, chị yêu. Bọn mình sẽ tìm thấy Bi mà, em biết chắc chắn là như vậy!" Byul động viên. Cô cũng cố nói cứng vậy thôi chứ bản thân cảm thấy cơ hội để điều đó xảy ra thật là mỏng manh.

Dù sao thì cô cũng vẫn cố tỏ ra lạc quan và ghì Hikaru thật chặt thêm một chút nữa trước khi đứng lên bỏ đi cùng Fany về hướng kí túc.

"Chúng ta cũng đi chứ?" JoonHyung hỏi Hikaru, chìa một cánh tay ra tỏ ý muốn đỡ cô dậy. Hikaru ngước lên nhìn theo Fany và Byul đi xa dần vào màn đêm tăm tối.

***

Fany không ngừng nhìn quanh trong khi mồ hôi cứ tuôn ra trên trán anh. Anh cứ liên tục ngoái lại nhìn như thể có ai đang bám theo hai người. Byul nhận thấy hơi thở của anh gấp gáp, và cô tự hỏi có phải cô làm anh cảm thấy căng thẳng không.

"Sao thế anh?" Cô rụt rè hỏi.

"Ờ...yea! Không sao, không có gì." Fany trả lời. "Này... anh không muốn cư xử như một thằng tồi, nhưng, em tự đi về được không? Anh chợt nhớ ra là anh phải đi ra chỗ này..."

"Cái gì cơ? Anh nói thật không đấy?"

"Anh xin lỗi, nhưng việc quan trọng lắm. Lỗi của anh là quên béng đi mất. Anh sẽ tạ lỗi em sau, được không. Hay là mai đi ăn trưa nhé, được không nào?" Anh hỏi với một nụ cười ngây thơ vô số tội.

Mặt Byul chợt hồng lên. Cô rất ghét phải thú nhận là nụ cười của anh không hiểu sao khiến cô... mủi lòng. "Ờ... ờ" Cô lắp bắp, "... cũng được vậy!" Cô nói xong là quay ngoắt người đi thẳng về hướng kí túc xá, cố tỏ ra là mình giận dữ.

Fany chặc lưỡi trước phản ứng đỏng đảnh dễ thương của cô gái. Đợi đến khi cô đã đi khuất vào một con phố khác anh mới quay lưng bước đi về hướng ngược lại. Fany không muốn cô gặp nguy hiểm..

Tim anh đập nhanh hơn khi anh bắt đầu bước đi. Anh đã cảm nhận được một đôi mắt vẫn dõi theo từng bước đi của anh từ vài phút trước. Anh biết ai đang theo dõi anh. Đi được một đoạn, anh còn ngoái lại nhìn xem Byul có quay lại đi theo anh không. Đột nhiên, một bàn tay túm lấy cổ áo anh và lôi anh vào một con ngõ nhỏ tối om. Một người đàn ông bí ẩn khoẻ hơn anh bẻ ngoặt một cánh tay anh ra sau lưng trong khi tay kia dí một con dao nhíp sát cổ anh.

"Xin chào anh chàng đẹp trai," người đàn ông gầm gừ nói vào tai Fany. "Tao tìm mày khắp nơi. Dạo này mày làm gì rồi?"

"Tôi chỉ đang đi tìm một khách sạn để nghỉ lại thôi mà." Fany trả lời, anh đã nhận ra giọng nói của người đàn ông. Hoảng sợ, anh chỉ đứng im không cựa quậy.

"Ra tận đây để tìm khách sạn kia à? Nào, đứng có nói dối tao chứ, Fany." Người đàn ông giật mạnh cánh tay bị khoá sau lưng của anh khiến cho vai anh đau buốt. "Kiên nhẫn của tao cũng chỉ có hạn thôi. Thằng khốn đấy đâu rồi? Nói tao nghe!"

"Ah!" Fany kêu lên vì đau đớn. "Tao đã nói với mày rồi! Tao chưa biết!"

"Vậy thì BAO GIỜ mày mới biết, Fany? Làm sao tao biết là mày đang nó i dối tao chứ, thằng nhóc này!" Người đàn ông ấn con dao mạnh hơn vào sát cổ Fany, sát đến nỗi đã có giọt máu rỉ ra rơi vào cổ áo anh.

Fany run rẩy thật sự. Anh cảm nhận được lưỡi dao cứa vào cổ mình, nhưng anh cố tỏ rabình tĩnh nhất có thể. "Nghe này, NGHE tao đây! Nó có một đứa bạn gái, được chưa? Nếu ta tìm được đứa con gái, thì sẽ tìm thấy thằng đấy."

"Vậy mày đã tìm ra con nhóc đó chưa?"

"Chưa... tao cần thêm thời gian." Fany trả lời. "Bây giờ thì... thả tao ra đã..."

"Heh." Người đàn ông nhếch mép cười và hạ dao của hắn xuống. Hắn túm voà lưng áo và xô mạnh người Fany vào tường một lần nữa, và Fany vội lấy tay bịt mũi để ngăn không cho dòng máu chực trào ra.

"Khốn kiếp! Có cần phải thế không, Tse?" Fany quát vào mặt người nọ.

"Aww... chúng ta là bạn mà, sao phải gọi nhau bằng họ. Kêu tao là Nicolas được rồi!" Người đàn ông nọ nói trước khi quay lưng biến mất vào bóng tối.

***

Tôi không thể tin được là Fany đã tới Seoul.

Tôi đã nổi cáu với cậu vì đã đến đâ, cứ như thể tôi không bao giờ tự chăm sóc được bản thân mình vậy.. nhưng, cùng một lúc, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì có một người thân bên cạnh.

Tôi không hiểu sao lúc nào Fany cũng cảm thấy như anh cần phải có mặt bên tôi. Tôi muốn nói, tôi rất trân trọng sự chu đáo của anh... luôn trân trọng... nhưng tôi không hiểu nổi anh. Tôi đâu phải là bạn gái của anh hay cái gì đó đại loại như vậy. Không biết bao nhiêu lần tôi đã tự hỏi không biết có phải anh có ý định tiến xa hơn là tình bạn, nhưng rồi lại ngay lập tức xoá cái ý nghĩ đó trong đầu khi nhớ ra anh là bạn thân nhất của Bi. Fany sẽ không bao giờ làm như vậy với Bi. Tuy nhiên,giờ thì Bi đã biến mất khá lâu... Tôi không biết là bây giờ cảm xúc của anh đối với tôi là thế nào nữa..

"Đến nơi rồi." Joon nói với tôi khi hai đứa vừa đến trước cửa nhà Noeul.

"Cảm ơn Joon..." Tôi nói rất chân thành. Tôi vẫn cho rằng Joon có chút kì quặc, nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra... Tôi không thể phủ nhận là anh luôn đối tốt với tôi. Tôi bắt đầu nghĩ có thể Noeul đã nghĩ sai cho anh.

"Em có chắc là em sẽ ổn không?" Anh hỏi tôi, lại hỏi thì đúng hơn. Lần này hình như đã là lần thứ 15 gì đó rồi, kể từ khi chúng tôi bắt đầu đi về nhà. Tôi chỉ trả lời bằng một cái gật đầu "Mmm..." Anh trông có vẻ không được thoả mãn với câu trả lời.

Tôi thấy anh lại nhìn phần mặt bên trái của tôi, nơi tôi bị tát hồi chiều. Không trách anh được, vì tôi cũng có thể tưởng tượng ra được nó đã đỏ rực lên thế nào - đến giờ còn đau cơ mà.. Nhưng, hiện tại có đau đến đâu cũng không phải mối quan tâm, lo lắng của tôi. Sự thật là gia đình Bi cũng không biết anh đang ở đâu đã giết chết những hy vọng cuối cùng trong tôi...

Khi tôi đặt tay vào nắm đấm cửa, tôi chợt cảm thấy bàn tay của Joon nắm lấy cổ tay tôi.

"Hikaru...," anh khẽ nói. Tôi ngước nhìn anh, đợi xem anh sẽ nói tiếp điều gì. "Anh biết chúng ta gặp nhau chưa lâu... Nhưng anh muốn em biết rằng anh sẽ luôn có mặt vì em. Nếu em cần một người bạn.. hay chỉ đơn giản là một người lắng nghe em, em có thể tìm anh bất cứ lúc nào."

Tôi quay mặt đi, cảm thấy có chút xấu hổ về bản thân mình. Bất kì cô gái nào trên đời hẳn sẽ rất hạnh phúc khi được nghe những lời này, nhất là lại từ một chàng trai bảnh bao như Joon, nhưng tâm trí tôi thì đã dành trọn vẹn cho Bi mất rồi...

"Thực ra, ý anh là...," JoonHyung nói tiếp, "Sau ngày hôm nay, anh không nghĩ anh có thể chịu được việc em bị tổn thương một lần nữa."

"Joon..." Tôi không biết phải nói gì với anh nữa.

Anh dừng một chút trước khi nói tiếp. "Nghe này... có một thứ này anh muốn cho em xem. Tuần tới nhé."

"Hả? Thế còn việc đi tìm Bi thì sao?"

"Đừng có lo. Anh sẽ sai mấy đứa đàn em đi tìm kiếm cho em. Bọn anh ở Seoul từ bé đến giờ nên tất nhiên là việc tìm kiếm thông tin sẽ dễ dàng hơn... Chỉ cần hứa với anh sẽ gặp lại anh tuền sau, được không?"

Thoáng chút ngập ngừng, tôi trả lời. "Được... Em sẽ gặp lại anh tuần tới, Joon." Tôi cũng không hiểu là tôi đang đồng ý chuyện gì nữa, chỉ là tôi muốn chấm dứt cuộc nói chuyện càng sớm càng tốt. Một ngày dài, và tôi thèm được ngủ.

"Tuyệt." Anh nói kèm theo một nụ cười ngọt ngào. "Anh phải đi đã đây... chăm sóc bản thân cẩn thận em nhé."

"Uhm. Okay."

Anh nhè nhẹ vỗ lên đầu tôi trước khi quay lưng bước về phía cầu thang. Thở nhẹ ra một hơi, tôi xoay nắm đấm để mở cửa. Bước vào trong nhà tôi om ngoài mong đợi.

"Có ai ở nhà không?" Tôi gọi lớn.

Không tiếng trả lời. Lạ nhỉ... Noeul hồi sáng có nói là anh sẽ cố gằng về nhà sớm, nhưng không có anh thì ít ra phải có Bada chứ. Tôi mò mẫm cái núm bật đèn và cuối cùng thì cũng bật được cái đèn ngoài lối ra vào lên.

"Woa!?"

Tôi choáng váng trước một căn phòng đầy quần áo và những mảnh giấy bị xé tan tành đang nằm vươn vãi trên sàn nhà. Một vài món đồ bị lật úp lên, không thì nằm lộn xộn hết cả. Tôi ngửi thấy mùi rượu... Chuyện quái quỉ gì đã xảy ra vậy hả trời?

Tôi lạnh cả người. Phài chăng có ai đó đã lẻn vào nhà và định ăn cướp ăn trộm gì chăng? Nhưng nếu thế thì tại sao những món đồ có giá trị vẫn còn nguyên? Vậy tại sao tất cả mọi thứ lại tán loạn cả lên thế này?

Thầm nghĩ mình là người duy nhất có mặt ở nhà lúc này, bản năng của tôi là phải dọn dẹp qua đã. Tôi phải bước qua hai cái đèn đã vỡ tan để đến bên bàn nước, trên đó là nửa tá chai bia đã rỗng không. Tôi vơ chúng lại và dùng áo của mình để ôm hết chúng và đi vào bếp.

Thật không may, cái bếp trông có phần còn tệ hơn cả phòng khách. Còn có nhiều chai bia hơn nữa đang nằm ngổn ngang giữa một vũng nước đọng trên bàn bếp. Tất cả các ngăn tủ, chạn bị mở tung hết cả ra... ai đó muốn tìm gì đó chăng...?

Tôi bước đến bên bồn rửa và quẳng đóng chai lọ vào đó. Chính lúc đó tôi phát hiện có vết máu dính trên vòi nước.

"Oh my god..."

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ một căn phòng nào đó. Nghe như tiếng ai ngã xuống sàn..

"No... Noeul... Bada?" Tôi vẫn lớn tiếng gọi. Vẫn không có tiếng trả lời.

Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi thực sự, nhưng cố lấy hết can đảm chầm chậm bước về phía một căn phòng. Tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong. Tôi đá cánh cửa mở tung ra và bật công tắt đèn.

"Ah.." Noeul kêu lên và lấy tay che mắt cho khỏi chói. "Ba... Bada, là em hả?"

"Noeul..." Tôi nói với anh. Có vẻ anh còn chưa kịp thay đồ đi làm ra. Quần anh dính đầy dầu mở và áo anh phanh cúc đến ngang ngực. anh gồng người đứng lên, cố giữ thăng bằng. Máu đang nhỏ ra từ cánh tay phải của anh. "Ôi Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?" Tôi chạy tới bên anh, kịp đỡ lấy anh trước khi anh lại đổ ập xuống sàn.

Anh mỉm cười và ngả đầu ra đằng sau, khịt mũi theo đúng kiểu say khướt trong khi tôi nhẹ nhàmg đỡ anh nằm xuống sàn. "Ki... buổi hẹn hò với Joon của em thế nào?" Anh làu bàu hỏi.

"Noeul... anh đã uống bao nhiêu vậy hả?"

"Nhiều lắm," anh nói như hét vào tai tôi. Heh, say mà cũng biết thật thà nhỉ. Tôi xoay mặt anh về phía tôi để nhìn vào mắt anh. Nhưng anh không nhìn thẳng vào tôi mà mắt cứ đảo đi đâu khác. Tôi cảm thấy lo cho anh thực sự.

"Em gọi bác sĩ nhé?"

"KHÔNG. Không gọi bác sĩ." Anh lại lớn tiếng.

"Nhưng Noeul à, anh.."

"KHÔNG GỌI BÁC SĨ." Anh nhìn xoáy vào mắt tôi cho đến khi tôi hiểu là anh nói câu đó với thái độ hoàn toàn tỉnh táo.

Không biết mình phải làm gì nữa, tôi đành khoát tay anh lên vai tôi và dùng hết sức của mình kéo anh đứng dậy. "Đi nào... Em đặt anh nằm lên giường đã rồi sẽ xem đến vết thương của anh..."

"Hử?" Noeul nhìn xuống người mình, và thấy máu dính ở cánh tay. "Không có gì đâu. Anh ổn mà. Thật sự đấy."

Vất vả lắm tôi mới lôi anh được về giường. Còn vất vả hơn khi cố gắng đặt anh nằm xuống một cách nhẹ nhàng. Hoá ra anh nặng khiếp. Lúc đặt anh xuống giường, anh kéo theo tôi ngã lăn ra. Ngồi dậy, tôi chỉnh cho anh nằm đúng vào gối rồi vội chạy vào buồng tắm tìm hộp cứu thương. Khi tôi quay lại thì thấy hơi thở anh đều và nhẹ, như sắp ngủ đến nơi.

"Em xin lỗi, có thể hơi đau một chút đấy." Tôi nói trong khi đổ oxy già lên vết thương trên cánh tay anh. Anh nín thở vì cái dung dịch đó chạm vào da, xót phải biết! Dùng một miếng vải ẩm, tôi lau sạch vết thương. May mà vết cắt không sâu lắm. Xong xuôi, tôi băng vết thương theo cách tốt nhất mà một đứa vụng về như tôi có thể làm.

Tôi thu dọn hộp cứu thương và bước vào đứng lên đi vào phòng tắm.

"Ki, em đi đâu đấy?" Noeul độ nhiên hỏi.

"Em chỉ đi cất mấy cái thứ này thôi, em quay lại ngay mà." Tôi nói với anh mà vẫn chưa hết thở hổn hển. Tôi đã lo lắng quá mức.

"Em đi cất đồ sau được không?" Ánh mắt anh nhìn tôi như van nài. Tôi nghĩ có thể anh không muốn ở lại một mình lúc này. Vậy là đặt cái hộp cứu thương lại ngay cạnh cửa và trở về ngồi bên anh trên giường.

"Anh muốn... nói chuyện à?" Tôi hỏi anh, tay gạt mấy sợi tóc loà xoà trên mặt anh. Anh không nói gì. Thay vào đôi mắt anh bỗng sáng lấp lánh, tràn đầy cảm xúc.

"Bada đâu? Em tưởng giờ này thì cô ý phải về rồi chứ nhỉ...?"

Anh nuốt nước miếng. "Đi rồi." Anh nói, "Anh nghĩ... cô ấy đã ra đi, mãi mãi."

"Cái gì cơ? Nhưng tại sao?"

"Anh không biết... Cô ấy bỗng nổi giận. Rồi bọn anh cãi nhau. Cô ấy nói cô ấy vẫn còn yêu anh, nhưng anh lại nói anh không tin cô ấy... và rồi..." Tiếng anh cứ nhỏ dần đi, nên tôi chẳng hiểu gì cả.

"Thôi để đến sáng anh kể lại cho em nghe cũng được, nếu anh muốn..."

"Nằm xuống đi!" Anh nói.

"Nói gì cơ?" Tôi chớp mắt ngạc nhiên, không biết mình có nghe lầm không.

"Nằm xuống đi. Như vậy anh nói chuyện với em dễ hơn. Như thế này anh nhìn em cũng không rõ nữa."

"Uhm... kay...," Tôi nói và ngần ngại nằm xuống bên cạnh anh. Anh xoay người để đối diện với tôi, chỉ cách mặt tôi có hơn một gang tay. Anh ở gần quá, tôi còn ngửi thấy cả mùi bia trong hơi thở của anh.

"Bọn anh cãi nhau," anh kể tiếp, "Sau khi cô ấy thu dọn đồ đạc và bỏ đi... Anh nổi giận và đã phá tan cả căn hộ. Anh tức giận chính bản thân mình... Bada nói một vài điều... những điều rất tệ... nhưng chúng lại đúng... chỉ trừ có một điều. Anh không dám chắc về một điều Bada đã nói..."

"Là điều gì?"

"Cô ấy nói... anh đang có tình cảm với em."

"Hả?" Tôi ngớ người vì câu nói của Ba da. Noeul gặp tôi đâu đã được bao lâu... Tôi không hiểu tại sao Bada lại có cảm nghĩ như vậy nữa. "Sao cô ấy có thể nói thế chứ? Có phải tại em đã làm điều gì không phải? Để em nói chuyện với cô ấy và..."

Ngay lúc đó tôi cảm thấy bàn tay của Noeul chạm vào tay tôi. Tôi nhìn xuống và thấy anh đang khẽ đan những ngón tay của mình voà những ngón tay của tôi. Tôi thậm chí có thể cảm thấy mạch đập của anh qua những va chạm của cổ tay.

"Anh có thể... nói với em một điều nữa được không, Ki?" Noeul thì thầm trong lúc mí mắt của anh đang sụp dần xuống.

"...Được mà..."

"Lần đầu tiên em ngủ lại nơi này... và sáng hôm sau anh tỉnh dậy và thấy em đang ngủ ngay bên cạnh anh đó.. Lần đó... tuyệt lắm. Bởi đó chính là lần đầu tiên anh ngủ quá buổi bình minh... trong... suốt 3 năm qua..."

"Anh nói gì cơ?" Tôi ngồi bật dậy. "Noeul, có phải anh vừa nói là 3 năm? Noeul!" Tôi lay anh thật mạnh để bắt anh phải trả lời, nhưng quá muộn. Noeul đã chìm vào trong giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.