Byul đã nhìn đồng hồ tới lần thứ... vài nghìn. Trưa trật trưa trờ rồi
còn gì. Cô ngồi trên giường mà nhấp nhổm không yên, hai chân hết co lại
duỗi. Khi Fany nói mời cô đi ăn trưa, cô không biết ý anh là 12 giờ đúng hay muộn hơn nữa, cô thậm chí không dám chắc là anh có nói thật không
nữa. Nhưng mặc kệ, cô vẫn không ngừng ngó ra cửa, đợi chờ trong hy vọng
sự xuất hiện của anh.
"Agh!" Byul hét lên tức tối.
Cô đứng bật dậy và đi tới đi lui trong phòng, rồi lại ngồi xuống bàn học. Thấy trên bàn có cái gương nhỏ, cô cầm lên và ngắm nghía mái tóc của mình. Cô vừa dành cả buổi sáng để kẹp duỗi lại mái tóc, chỉ vì nghĩ là mình xoả tóc
sẽ dẹp hơn..
Byul thở ra một hơi dài sườn sượt và gục mặt lên bàn.
"Mmmph."
Mình làm sao thế nhỉ?" Byul nhớ là mình chưa bao giờ lại chăm chút cho
bản thân mình thế này, nhất là lại vì một người con trai. Thật là buồn
cười, từ bao giờ mình đã trở thành cái thứ con gái mình vẫn luôn coi
thường.
Byul đứng lên về bước phía cánh cửa. Cô không quên vớ lấy
cái chun buột tóc. Đúng là xuống giá thảm hại, chờ đợi người đến để đưa
đi chơi nửa chứ! Tự mình cũng có thể đi chơi chứ sao, không thì đi thăm
chị Hikaru xem chị thế nào rồi cũng được!
Vừa đi xuống cầu thang,
cô vừa cắn cái chun buột tóc vào răng và dùng hai tay bới mái tóc của
mình gọn vào để buột lại. Khi đang rẽ từ chân cầu thang sang đường sảnh
thì cô lại đâm sầm một ai đó.
"Mmphul!?" Byul nấc lên một tiếng.
Mặt cô chúi vào ngực của người ta. Cô cuống cuồng giật người lại để nhìn xem đó là ai, và mắt cô trợn tròn với một sự ngượng nghịu đáng kể.
"Hi...?" Fany chào cô với nụ cười dễ mến thường trực. "Xin lỗi anh tới
muộn, anh không nhớ chính xác phòng của em ở chỗ nào, tệ không. Hỏi thăm đến người thứ tám anh mới biết mình đã nhầm vào toà nhà khác.." Fany
gãi đầu gãi tai ra vẻ hối lỗi. Và phản ứng duy nhất của cô là quỳ xuống
đất và ho + khạc + nhỗ ầm ĩ..!!!
"Woa, em okay chứ!?" Fany lùi một
bước và cũng quỳ xuống nhìn vào mặt cô. Mặt cô đỏ ửng lên vô tình lại
hợp với màu của những bông hoa in trên cái váy cô đang mặc. "Em sao thế? Sặc à hay làm sao?" Anh hỏi.
Byul trợn mắt tức giận nhìn anh, vẫn tiếp tục ho. "KHÔNG, *ho* anh làm tôi nuốt luôn cái chun buột tóc rồi, ĐỒ ĐÁNG GHÉT."
"Hahaha!" Fany không thể nhịn cười trước vẻ tức giận đáng yêu của cô.
Lạ chưa, anh lại thấy sự tức giận của cô đáng yêu. "Biết không, trông em xoã tóc ra thế này khác lắm." Anh vừa cười vừa nói.
"Thì tôi nói rồi *ho* là tại tôi nuốt mất chun buột tóc mà!"
***
Hikaru tỉnh dậy mà vẫn mặc nguyên bộ đồ cô mặc đêm qua. Cô không biết
mình đã thiếp đi trên đi-văng lúc nào sau khi đã dọn dẹp xong đống đổ
nát trong phòng khách. Cô ngồi dậy, xoa xoa hai bên thái dương. Đau đầu
là chuyện bình thường mỗi khi cô thức dậy vào buổi trưa như thế này.
Mấy bức rèm mới được khép hờ mở đường cho những tia nắng chiếu vào
phòng. Hikaru hướng mắt nhìn theo tia nắng hướng về phía bàn nước. Trên
bàn, cô thấy có một cốc nuớc lọc với những viên đá trong veo lấp lánh..
"Oh, để anh lấy cho," Noeul vừa nói vừa với tay về phía chiếc bàn để
lấy cốc nước. Hoá ra anh đang ngồi trên cái ghế bành ngay cạnh đi-văng.
"Anh biết là cả đêm qua em đã dọn dẹp.. Anh không cố ý bừa bộn quá đáng
như thế.." Không nhìn cô, anh đứng lên với cốc nước trên tay.
"Noeul, đợi đã." Cô gọi.
"Gì hả em?" Anh quay đầu lại hỏi. "Không phải em muốn uống cốc nước này chứ?"
"Không.." Hikaru trả lời. "Em chỉ muốn hỏi... anh sao rồi."
Noeul nhìn cô chăm chú, thoáng im lặng, rồi chợt chạm vào chỗ băng bó trên tay anh. "Ý em là cái này hả?" Anh hỏi.
"Vâng..."
Noeul khẽ thở dài và ngồi xuống bên Hikaru trên đi-văng. Anh với người
đặt lại chiếc cốc trên bàn nước rồi quay lại nhìn cô, cảm nhận được là
cô đang muốn nói chuyện nghiêm túc. Anh im lặng chờ cô nói tiếp.
Hikaru nhìn xuống trước khi nói. "Chỉ là, đêm hôm qua anh thật là..."
"Ki," Noeul chợt cắt ngang, "Anh xin lỗi về chuyện đêm qua. Anh thực
tình không muốn em nhìn thấy anh trong tình cảnh như vậy... Anh muốn nói với em rằng, anh biết ơn em về tất cả những chuyện em làm đêm qua. Dọn
dẹp nhà cửa, băng bó cho anh..."
"Noeul...," Hikaru khẽ gọi tên
anh. Cô muốn nói với anh là có sao đâu, nhưng cô lại thấy hơi căng thẳng một chút, không hiểu sao. Giờ đây, khi ở bên anh, cảm giác của anh chợt khang khác. Gần như là... ấm áp.
"Này...," Noeul nói và nhẹ nhàng
cầm tay cô lên, mắt nìn thẳng vào mắt cô. "Anh muốn hỏi em một câu này.
Và hãy hứa với anh là em nói sự thật, chỉ sự thật thôi... được không?"
"Được."
"Anh biết anh đã phá tan tành chỗ này ra. Anh đã mất bình tĩnh... Anh
không biết là cái gì đã điều khiển anh nữa. Nhưng anh chỉ muốn biết...
Anh có làm điều gì khiến em cảm thấy không an toàn không?"
Ngay lúc đó, hình ảnh Noeul nằm sát bên cạnh cô trở lại trong tâm trí Hikaru. Cô vẫn nhớ như in ánh mắt anh đã sáng lên trước khi chìm vào giấc ngủ. Nhớ như in bàn tay anh đã nhẹ nhàng thế nào lúc anh nắm lấy bàn tay cô...
và cảm giác của chính cô lúc anh làm điều đó... Sau đêm hôm qua, cô
không thể nói là cô còn sợ hãi gì anh nữa. Ít nhất là không phải ý mà
Noeul đang nói đến.
"Không," Hikaru trả lời thành thật, khẽ lắc đầu.
"Tốt quá." Noeul thở phào nhẹ nhõm. "A... anh đang cảm thấy rất xấu hổ
về bản thân mình," Noeul vừa nói vừa cười ngượng nghịu. "Nghe chán chưa, nhưng anh thậm chí còn không nhớ là em có còn làm gì khác để anh cảm ơn nữa không... anh thậm chí không hớ là em đã về nhà."
"Ý anh là sao?" Hikaru hỏi.
"Ý anh là, anh đã say hơn anh tưởng. Sáng nay khi anh thức dậy, anh
thấy căn hộ lại gọn gàng như cũ, và em lại đang ngủ ở đây. Nói thật là
anh không nhớ là em đã về nhà trước hay sau khi anh ngủ. Anh thậm chí
không nhớ nổi việc em đã... băng bó vết thương cho anh và chăm sóc anh."
"Anh... không nhớ... gì sao?"
Noeul lắc đầu. "Anh xin lỗi, Ki. Giá mà anh nhớ được."
Hikaru rụt tay về, thất vọng với những điều mình vừa nghe thấy, nhưng
không thể phủ nhận nó cũng có những ý nghĩa nhất định đối với cô. Đã lâu lắm rồi, cái cảm giác hạnh phúc như hồi còn có Bi ở bên mới trở lại với Hikaru. Giờ thì, những lời nói của anh có khác nào một gáo nước lạnh
tạt thẳng vào mặt cô.
Neoul càng nói, cô càng có cảm giác như hy
vọng cứ tuột dần khỏi tay mình như một nắm cát vậy. Cô bắt đầu khóc,
không hiểu là mình nghĩ gì và phải nói gì nữa.
"...Ki?" Noeul kéo cô lại gần bên mình, nhưng cô nhẹ tránh ra.
"Noeul... anh là ai chứ? Anh như từ trên trời rơi xuống, m,ang tình bạn đến cho em, rồi một nơi trú thân... mà em thậm chí chẳng biết là tại
sao nữa! Anh nói anh nhìn thấy một chút của anh trong em, nhưng em thì
chẳng nhìn thấy gì hết! Em hoàn toàn không biết anh là ai nữa!"
Noeul im lìm như một tảng đá. Nghe tiếng cố nức nở khiến trái tim anh thắt lại. Anh đến bên và bước đến trước mặt cô.
"Có thật là em muốn biết anh là ai không?" Noeul nghiêm mặt hỏi. "Em muốn biết thật chứ?"
"C...có."
"Vậy hãy đi với anh. Anh sẽ nói cho em hết tất cả."
Anh đi nhanh quá.
Tôi có cố cách nào để đi cùng vận tốc với anh thì cuối cùng cũng bị tụt lại phía sau hàng thước. Tôi muốn bảo anh đi chậm lại, nhưng chính tôi
cũng rất háo hức muốn được xem anh đưa tôi đến chỗ nào. Anh thì không
nói với tôi một lời nào kể từ khi chúng tôi bước chân ra khỏi nhà.
Tôi đi theo anh xuống tận trung tâm thành phố, rồi bỏ phố chính mà đi
theo một cơ số những ngóc ngách chằng chịt. Rồi chúng tôi xa dần khu
trung tâm, khi tôi nhận ra tiếng xe ôtô không còn ồn ào xung quanh nữa.
Chẳng bao lâu, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng gió vi vu bên tai. Gió ngày
càng mạnh, như muốn cản trở bước chân của tôi. Tôi cố theo thật sát
Noeul để anh chắn luôn gió cho tôi, nhưng đi càng nhanh hơn. Gió đã làm
khô cả nước mắt của tôi.
Không một lần anh ngoái lại xem, tôi có còn đi theo anh không. Và tôi nghĩ là anh chẳng cần phải làm vậy.
Khoảng một thời gian sau khi rời khỏi nhà, chúng tôi đã ra ngoài thành
phố. Ra đến khoảng không gian rộng mở, tôi dừng lại để thở. Tôi nhìn
thấy một ngọn đồi cỏ lớn trước mắt, và Noeul đã lên đến đỉnh đồi.
"Noeul, chúng ta đang đi đâu vậy?" Cuối cùng tôi cũng hỏi được anh.
Nhưng tôi chưa có câu trả lời thì anh đã biến mất về phía bên kia ngọn
đồi. Và tôi còn biết làm gì hơn là tiếp tục đi theo anh.
Khi tôi lên đến đỉnh đồi, ánh nắng chói loà khiến tôi phải đưa một tay lên che mắt. Và khi tôi có thể nhìn mọi thứ rõ hơn...
Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy một cái cầu tầu hoả cũ kĩ bắc ngang một
mạch nước nhỏ. Tôi ngạc nhiên vì hoá ra đã là hoàng hôn rồi. Và Noeul
đang đứng ngay kia, dười chân đồi, dưới gầm cầu. Anh kiên nhẫn đứng bên
mép nước chờ tôi đi tới.
"Ở đây có cả tầu hoả sao?" Tôi vừa hỏi vừa cẩn thận bước từng bước xuống chân đồi.
"Ừ. Chỉ là tàu dùng để chở hàng thôi à." Anh trả lời.
"À..."
Anh xoay người lại và nhìn vào bóng mình dưới nước. Tôi chỉ đứng nhìn
anh, tự hỏi không biết anh đang nghĩ gì... tự hỏi không biết anh có nói
cho tôi biết... Gió thổi khá mạnh, thổi tung mái tóc dài của anh loà xoà trước mắt.
"Uhm... có thật là anh không nhớ chút gì về chuyện đêm qua không?" Tôi nói với anh, phá vỡ không khí im lặng.
"Thật , anh không nhớ gì cả. Có chuyện gì sao?"
"Đêm qua anh có nói một chuyện này với em... Và em không thể ngừng suy
nghĩ về chuyện đó. Em không biết có nên tin là chính anh đã nói không,
hay là bia đã nói nữa?"
Noeul chặc lưỡi. Anh quay đầu lại nhìn tôi, nở một nụ cười trấn an tôi. "Anh đã nói gì thế?"
"Anh nói..." Tôi dừng lại một chút trước khi nói lại với anh. Nếu đúng
là bia đã nói thì, nhắc lại chuyện anh thấy dễ chịu trong lần có tôi ngủ bên cạnh đúng là ngớ ngẩn. "Anh nói anh đã ngủ không được ngon giấc
trong suốt 3 năm liền. Chẳng biết có liên quan gì không, nhưng em vẫn
muốn biết chuyện đó thực ra là thế nào."
Nụ cười của anh vụt tắt. "Okay... Anh sẽ kể cho em nghe."
Chúng tôi ngồi xuống bên mép nước, chỉ một chút nữa là chân sẽ chạm vào dòng nước. "Em có tin không, rằng nơi này là kí ức đầu tiên trong anh?" Noeul mở đầu. Tôi nhìn anh khó hiểu. "Ba năm trước, anh tỉnh dậy bên
cạnh mấy cái toa tàu kia, ngay cạnh dòng nước này... hoàn toàn không có
một chút kí ức nào mình là ai, đến từ đâu và đang làm gì... Đến tận ngày hôm nay, anh vẫn không nhớ ra được. Anh thậm chí không biết tên thật
của mình. Một người phụ nữ lớn tuổi đã tìm thấy anh nằm cạnh rạch nước
này và đã gọi anh với cái tên "chàng trai đến trong hoàng hôn", một cái
tên kì cục..."
Anh dừng lại một chút. "Cùng hôm đó, anh đi vào
thành phố. Tất cả mọi nơi đã đóng cửa, vì lúc đó đã muộn. Chỉ còn mấy
quán bar là mở cửa... và đó chính là nơi anh đã gặp Bada."
Tôi nhìn ra hướng khác và gật đầu, tất nhiên và vẫn chăm chú nghe câu chuyện.
"Mặc dù Bada đã giúp anh và anh bắt đầu tìm thấy một cuộc sống mới với
thân phận của Noeul, nhưng anh không thể ngừng mình dằn vặt về quá khứ
của mình, cuộc sống trước đây của mình. Hai mươi mốt năm cuộc đời của
anh trôi vào hư vô. Làm sao anh có thể chối bỏ. Và mỗi lần anh cố đưa
mình vào giấc ngủ, cái cảm giác trống trãi đó lại trở về. Ngày càng mạnh mẽ hơn. Cho đến khi anh buộc phải đầu hàng và chấp nhận thức trắng.
Thật là... mệt mỏi."
"Anh dằn vặt về điều gì?"
"Anh... đôi khi anh tự hỏi, anh vốn là người như thế nào. Liệu anh có phải là người xấu không. Cũng có thể đó chính là lí do anh không nhớ được gì cả, vì thẳm
sâu trong tâm khảm anh, anh không muốn nhớ về chính mình. Anh muốn biết
về chính mình, nhưng cùng lúc đó, anh lại sợ. Tại sao ba năm trước anh
lại nằm một mình nơi đây? Anh không thể không nghĩ rằng có ai đó đã
quẳng anh lại đây, bởi vì anh đáng nhận được sự trừng phạt đó..."
"Anh đừng nói như vậy." Tôi vỗ về anh. "Anh không thể là một người xấu,
Noeul! Anh có thể không nhớ những việc mình đã làm, nhưng chính con
người anh - lúc này đây - không thể tự nhiên mọc ra từ đâu đó! Anh thật
dễ chịu và tốt bụng... Anh hào sảng. Anh có một tấm lòng độ lượng. Ngay
cả sau những việc đã xảy ra với anh với Bada, em dám chắc cô ấy cũng vẫn nghĩ anh như vậy. Nếu không tại sao cô ấy lại tin tưởng anh như vậy
và..."
"KHÔNG!" Noeul hét lên cắt ngang lời tôi. "Đó chính là điều
em không hiểu đấy, Ki! Bada đáng ra không bao giờ nên tin anh. Có những
chuyện em và cô ấy chưa biết về anh, những chuyện chính anh cũng không
hiểu được!"
Anh đứng bật dậy. Sao tự nhiên anh lại nổi nóng như vậy? Tôi không hiểu chuyện gì làm anh bỗng nóng nảy như vậy..
"Noeul, chuyện gì đã xảy ra thế, sao anh làm như anh phạm tội sát nhân không bằng!" Tôi phản ứng lại.
"THẾ NẾU ĐÚNG ANH ĐÃ TỪNG LÀ KẺ SÁT NHÂN THÌ SAO?"
Tôi tê cứng người. Đôi mắt anh đột nhiên khác hẳn, và tôi chỉ còn nhìn
thấy ngọn lửa ngùn ngụt cháy sau màn nước mắt đang chảy trong mắt anh.
Tôi muốn biết được điều gì làm anh giận dữ đến vậy. Tôi muốn, đến điên
lên được, mang đi nỗi giận dữ đang chất đầy trong anh.
"Thế nào,
Ki, nếu đúng là anh đã từng phạm tội tày đình như vậy thì sao? Em đâu có biết, phải không? Em đâu có biết anh là ai! Có những điều anh dần dần
tìm ra về bản thân mình, từng ngày một, từng chút một. Những việc anh có thể làm được, những thứ kiến thức anh đã từng..." Giận dữ, anh co chân
đá một mảnh đất bay xuống rạch nước.
"Noeul... là những thứ gì?"
Anh cố kìm chế cơn giận dữ của mình lại trước khi trả lời tôi. "Nghe
này, anh đã nói dối em, okay! Anh đã không bỏ việc ở công ty của bố Bada chỉ đơn giản là vì công việc chán ngắt. Sự thật là anh đã sợ những việc anh có thể làm được. Anh vào làm được mấy tháng thì công ty mất một
khoảng tiền lớn. Sau đó họ đã tìm ra kẻ trộm, nhưng không cho ai biết kẻ đó là ai..."
"Nếu không phải là anh, thì chuyện này có liên quan gì chứ?"
"Bởi vì anh biết kẻ trộm đã làm cách nào để trộm món tiến đó. Anh thậm
chí còn biết có nhiều cách để có thể lấy được nhiều tiền hơn mà không để lại dấu vết cơ. Anh ngồi vào mấy cái máy tính đó, và ngay khi vừa bắt
đầu ngồi vào bàn phím, anh chợt nhận ra anh có thể xâm nhập vào bất cứ
dữ liệu nào của họ. Anh có thể có tất cả tài khoản của công ty trong
tích tắc. Làm thế quái nào anh có thể làm được những việc như vậy chứ?"
"Nhưng anh đâu có làm mấy việc đó. Chuyện đó mới đáng nói chứ!"
"Còn những chuyện khác nữa. Một lần anh đi ăn với Bada và có một định
ăn cướp ví của Bada, lần đó anh phát hiện ra mình biết tới 3 cách để bẻ
trật vai người ta. Rồi lần đi thuê phim với em đó, anh phát hiện ra anh
đọc thông thạo tiếng Trung Quốc. Em còn chưa hiểu sao, Ki? Đến một ngày
anh sẽ nhớ ra mình là ai, và trở về làm con người đó."
Ánh mắt anh
dịu lại. Ngọn lửa đã lụi dần. Giờ chỉ còn lại nước mắt. Anh cũng lấy tay gạt chúng đi. Anh có cái vẻ không vui với chính bản thân mình vì đã để
cho mình rơi nước mắt. Nhưng tôi lại vui vì anh khóc. Đã ba năm rồi,
những nỗi đau đó dồn nén lại trong anh, dày xéo trái tim anh, nhức nhối.
Noeul giống như một kẻ lang thang, lang thang khắp nơi mà không có linh hồn, lang thang bất định trong một vòng tròn luẩn quẩn không có
điểm dừng.
Điều đó có khác gì một sự tra tấn tàn nhẫn. Và tôi muốn chấm dứt nó.
"Em sẽ giúp anh," tôi nói, ngập ngừng bước lại bên anh. "Em sẽ giúp anh tìm ra sự thật về quá khứ của anh."
"Hả?"
"Nhưng với một điều kiện. Đó là, dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa,
anh cũng vẫn phải nhớ anh luôn là Noeul đối với em, một con người tuyệt
vời đến mức đã mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của em."
Tôi không
biết cái gì đang điều khiển tôi. Tôi không biết tại sao mình lại nói với anh những câu đó. Tôi để cho anh kéo tôi lại gần bên anh. Và để cho hai cánh tay rắn chắc của anh choàng qua vai tôi, ôm ghì lấy tôi.
"Anh hứa." Anh thì thầm vào tai tôi.
Chúng tôi cứ đứng đó, khá lâu. Tôi để cho anh ôm tôi trong lúc tôi kiểm điểm lại cảm xúc của mình. Đã lâu lắm rồi tôi không có cái cảm giác như thế này. Tôi cảm thấy an toàn tuyệt đối trong vòng tay của Noeul.
"Giờ thì sao?" Anh hỏi.
Thành thật mà nói là tôi không biết. Nhưng tôi biết chắc một điều...
Noeul không phải là Bi.
Khi đã nhận thức được điều này, tôi không ngăn được mình bật khóc. Thấy tôi khóc, anh càng ôm chặt hơn. Tôi nghĩ anh không hiểu là tại sao tôi
lại khóc đâu, nhưng cũng không sao. Vì đây sẽ lần cuối cùng tôi khóc cho Bi.
Và tôi vòng tay ôm lại anh.