Cục Cưng À, Gọi Ba Đi

Chương 17: Chương 17




A, hôm nay là một ngày tuyệt vời.

Cái ngày quý giá mà tôi có thể quang minh chính đại chơi bời thì tất nhiên là tuyệt vời rồi. Không, phải nói là ngày hiếm hoi được thả lỏng mới đúng.

Tôi hôm nay đang rất cao hứng.

Vì nắng cực ấm, cây cực xanh, hoa cực thơm… Cái gì cũng hoàn hảo cả.

Tinh thần cũng rất khoan khoái, đương nhiên cần phải biểu đạt ra ngoài rồi.

“Today is Sunday… Sunday… Sunday~~” Tôi vừa hút bụi vừa hát.

Ban nãy vừa gọi điện cho Amanda ( cô giúp việc bán thời gian ở nhà tôi ), bảo cô ấy ngày hôm nay không cần đến. Vốn dĩ tâm tình rất tốt, cực tốt, tự nhiên lại muốn làm việc nhà.

Hâm lại sữa một chút, tôi bắt đầu hút bụi, tiện thể giảng giải cho Lẫm Lẫm nghe làm thế nào để trở thành một người đàn ông đích thực.

Lẫm Lẫm ngồi trên ghế sofa, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím laptop, không biết đang gõ cái gì. Nghe thấy tôi hát, nó ngẩng đầu lên, nói: “Anh có biết anh ồn lắm không?” Dứt lời lại cúi đầu gõ gõ.

“Gì?”!” Tôi giận. Dám nói tôi ồn ư? Vậy tôi ồn thật cho nó nghe!

“Morning… Morning… Good… Morning~~~” Tôi tiếp tục lo chuyện hát hò của mình.

Lẫm Lẫm nhìn về phía tôi, trong mắt đầy sát khí.

Tôi khiêu khích trừng mắt nhìn lại. Thế nào? Ba hát ba nghe, ai cần con lo?

Lẫm Lẫm không nói lời nào, đứng dậy, bỏ vào trong phòng.

Kỳ quái? Định làm gì vậy?

Một lúc sau, Lẫm Lẫm đã quay lại, cầm trong tay hai cái nút bịt tai.

Tôi chỉ thấy nó bỏ hai cái nút bịt tai trên máy tính, khiêu khích liếc tôi.

A~~ Tôi lửa giận hừng hực. Cái này tuyệt đối là hành động sỉ nhục mà!

Tôi đang bốc hỏa, điện thoại lại đột nhiên vang lên. Tôi chạy đến nghe. Lúc đi ngang qua Lẫm Lẫm, tôi hung hăng đạp nó một cái, trút mối hận trong lòng.

“Alô, xin hỏi tìm ai?”

“A, Khi Khi~~~~ Là tớ. Lai Nhĩ của cậu đây!” Từ điện thoại vang lên giọng nói có chút chói tai của Lai Nhĩ.

Tôi nhíu mày: “Lai Nhĩ, có chuyện gì vậy?” Mới sáng ra làm gì mà hưng phấn đến thế?

“A Khi Khi~~ Cậu có nhớ tớ không… Bây giờ tớ bị gia đình nắm cổ lôi về Mĩ, một thời gian ngắn sẽ trở về… Đừng trách tớ không đến tìm cậu nha~~~” Giọng nói của Lai Nhĩ đột nhiên chất chứa bi ai.

“Ừ ừ…” Tôi thuận miệng đồng ý.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Lần này Lai Nhĩ không thấy bóng dáng đâu, thật ra cũng là tin tốt, đỡ cho thân già của tôi khỏi bị Lẫm Lẫm lườm nguýt. Tên nhóc ấy lúc nào cũng nghi ngờ ba nó toan tính muốn lấy chồng.

Buồn cười! Nói kiểu gì thì tôi cũng là một người đàn ông biết giữ mình trong sạch. A, chính là một người đàn ông đích thực~.

“Khi Khi…” Lai Nhĩ tiếp tục nói.

Tôi tiếp tục thuận miệng đáp lời, ngay cả cậu ta nói cái gì tôi cũng không nhớ rõ.

Vất vả lắm mới cúp được máy.

Tôi bỏ điện thoại xuống, cầm lấy máy hút bụi, chăm chỉ làm tiếp việc nhà của mình.

Lẫm Lẫm đột nhiên hỏi: “Điện thoại của ai?”

“Lai Nhĩ.” Tôi đáp.

Lẫm Lẫm trợn mắt nhìn tôi.

Điện thoại lại vang lên.

Thật hiếm thấy nha, bình thường nhà tôi không nhận điện liên tục thế này.

“Alô, xin hỏi tìm ai?”

“Khi Khi à~ Anh là học trưởng.” Một âm thanh tao nhã vang lên.

“Học trưởng!” Tôi hưng phấn. Học trưởng hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại đến đây, lần trước đúng là xấu hổ quá.

“Ha ha, Khi Khi à, có thích tắm suối nước nóng không?”

“Suối nước nóng?” Tôi thắc mắc.

“Đúng vậy, nhà anh ở ngoại thành vừa mới mở một khách sạn suối nước nóng. Em rảnh thì đến chơi, tất nhiên là có suối rồi.” Học trưởng chậm rãi nói.

A, suối nước nóng~

Tôi yêu nhất là suối nước nóng.

Tôi nhanh nhảu trả lời: “Rảnh chứ, rảnh chứ!”

Nói chuyện với học trưởng thêm một lúc nữa mới cúp máy.

Lẫm Lẫm lại ra vẻ kỳ quái nhìn tôi: “Là ai?”

“Học trưởng a~ Đúng rồi, Lẫm Lẫm, con chừng nào mới rảnh rỗi, chúng ta đi tắm suối nước nóng đi.” Tôi vui vẻ nói.

“Suối nước nóng?”

Tôi bảo với nó là học trưởng hẹn chúng tôi đến khách sạn mới khai trương chơi một chuyến.

Lẫm Lẫm chỉ đáp trả tôi một câu: “Anh muốn đi thì đi vậy.”

Muốn chứ ~

Tôi kiếm tục làm nhà, tâm tình cực tốt.

Đột nhiên, Lẫm Lẫm mở miệng hỏi: “Bánh quy thì anh thích loại bánh quy nào?”

“Bánh quy gì cơ?”

“Tiệc mừng 20 năm thành lập công ty đấy!” Lẫm Lẫm trưng bày nét mặt kiểu như nếu-như-anh-quên-tôi-sẽ-làm-thịt-anh.

Tôi nhanh nhảu trả lời. Nhưng thực tế, tôi đã quên bẵng mất rồi.

“Bánh quy thì nên chọn SUESCAKE.” A, cái hãng này bánh quy và bánh ngọt đều ăn rất ngon nha. Tôi nhanh miệng bổ sung thêm một câu: “Bánh ngọt cũng chọn hãng ấy luôn.”

“Nước trái cây thì sao?”

“Ba muốn loại nước trái cây dùng trong bữa tiệc của mẹ lần trước.” Nhắc đến nước trái cây, nước bọt đều chảy ra cả rồi.

“Còn muốn món ngọt nào nữa không?” Lẫm Lẫm hỏi.

Tôi tiếp tục bàn luận từng cái, từng cái một.

“Đúng rồi, con hỏi nhiều như như vậy. Không lẽ lần này toàn chọn những món ba thích sao?” Tôi thắc mắc.

“Không có, cái này là cho khu vực nhi đồng.” Lẫm Lẫm thuận miệng trả lời.

“…”

Tôi điên tiết.

Khu. Vực. Nhi. Đồng!

Tôi điên tiết xông lên, đưa tay ra vẻ muốn bóp cổ nó.

Hung tợn nói: “Nếu con còn nói năng lung tung. Ba sẽ bóp chết con.”

Lẫm Lẫm đột nhiên đưa mắt nhìn tôi nói: “Anh có quên gì không?”

“Hả?” Tay tôi bỗng chốc dừng lại.

Lẫm Lẫm nắm lấy tay tôi, tiến lại gần.

“Gì vậy?” Gương mặt Lẫm Lẫm không ngừng phóng đại lên trước mắt tôi.

Tim chẳng hiểu sao lại bắt đầu đập điên cuồng. Bùm! Bùm! Bùm!

Tâm trí chẳng hiểu sao lại nhớ đến nụ hôn lúc trước.

Gương mặt của Lẫm Lẫm mỗi lúc một gần.

A, mặt tôi nhất định đang rất đỏ.

Chỉ còn thiếu một chút nữa thì chạm vào nhau.

Tôi cuống quýt nhắm chặt mắt lại.

Nhưng đôi môi kia lại không hề hạ xuống như dự đoán của tôi, tay cũng buông ra.

Tôi mở mắt, chỉ thấy Lẫm Lẫm bước qua tôi, đi vào nhà bếp.

“Anh đang nấu cái gì trong bếp đúng không?” Giọng nói của Lẫm Lẫm từ trong bếp vọng ra.

A! Tôi quên lấy sữa ra ngoài!

Vậy mà ban nãy tôi còn tưởng là… là…

Tôi vùi mặt vào ghế sofa. Mất mặt quá đi thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.