Cục Cưng À, Gọi Ba Đi

Chương 18: Chương 18




Lại tiệc tùng.

Tôi thật không hiểu cái công ty thường ngày bận rộn muốn chết này lấy đâu ra thời gian để mở tiệc. Lẫm Lẫm lại bảo tôi không có tư cách để nói mấy lời đó.

Tôi đại nhân đại lượng không tính toán với nó. Dù sao hôm nay cũng là bữa tiệc chúc mừng 20 năm thành lập công ty.

Tôi hôm nay đặc biệt mặc một bộ vest màu đen, thế nên phong thái vô cùng trang trọng. Nhớ lần trước phải khoác trên người cái áo đuôi tôm màu trắng toát kia, toàn thân tôi vẫn còn sởn gai ốc.

Không khí hôm nay rất tốt.

Tôi một mình đứng ở ban công vắng người, tức giận không nói nên lời.

Đừng hỏi tại sao tôi lại chui ở xó này. Tên nhóc chết tiệt Lẫm Lẫm thật sự dám to gan đem hết những món tôi thích bày ở khu vực nhi đồng!

A~ Bánh quy đáng yêu của tôi, bánh ngọt, nước trái cây… Còn cả phô mai nữa~~

Tuy rằng tôi không ngại chạy đến khu vực nhi đồng để lấy đồ ăn. Đâu có ai ghi trên ấy là bàn dành riêng cho trẻ con đâu. Thế nhưng… cài bàn chết tiệt kia sao lại thấp như vậy, còn phủ khăn trải bàn màu hồng dễ thương nữa. Bố trí đáng yêu như thế là có ý gì chứ? Dù vậy tôi vẫn có thể thừa cơ “người không biết quỷ không hay” mà đi đến lấy vài món. Chỉ có điều… Tại sao lại có một đám tiểu quỷ xúm xít bu quanh chỗ ấy, ăn uống không ngừng, làm thế nào cũng không chịu đi…

Dù da mặt tôi không thuộc dạng mỏng, nhưng hôm nay đã trót ăn mặc trịnh trọng thế này, làm sao có thể giành ăn với bọn con nít được chứ!

Lẫm Lẫm chết tiệt, ba hận con~~

Con coi như cũng biết điều, không dại dột xuất hiện trước mặt ba, không thì…Hừ hừ!

Âm nhạc du dương nhẹ nhàng lan toản khắp bữa tiệc. Nhưng lòng tôi vẫn chất chứa bao nhiêu tâm sự.

Tên họ Thần xấu xa cầm rượu đi đến.

Hừ, đừng có mà bắt tôi giận cá chém thớt.

Tên xấu xa họ Thần đứng lại trước mặt tôi, nở nụ cười không gì rực rỡ bằng: “Sao lại không ăn gì?”

Nếu tôi không quen hắn từ trước, tôi nhất định sẽ nghĩ hắn hoàn toàn không phải người xấu.

Nhưng đáng tiếc…

“Hừ.” Tự nhiên lại ân cần, thổ phỉ lại bày đặt nhân nghĩa. Tôi không thèm quan tâm đến hắn.

“Bình thường lúc nào cũng thấy cậu ăn. Sao hôm nay lại đổi tính đổi nết đứng ở góc này?” Hắn tiếp tục hỏi tới.

Tôi im lặng. Hắn muốn thế nào đây? Tôi ngậm miệng cũng không được yên ư?

Tên xấu xa ấy dừng lại một chút, cười tàn ác nói: “Hay tại cậu không ăn được thứ cậu muốn ăn?”

Chết tiệt! Sao hắn biết!

Tôi tự nói với mình: phải bình tĩnh, phải kiềm chế, không nên tính toán với hắn!

Một dáng người cao cao xuất hiện giữa buổi tiệc, khiến mọi người có mặt ở đây đều hoàn toàn im lặng.

Tôi nhìn sang. Là học trưởng!

Tôi vừa định đi đến chỗ anh ấy.

Lại bị tên họ Thần kéo lại. Hắn chỉ chỉ, ý bảo tôi nhìn kẻ đang đứng bên cạnh anh ấy.

Tôi đưa mắt nhìn, thì ra là học trưởng dẫn theo bạn gái. Thế này thì đúng là không tiện qua đấy thật.

Tôi đứng yên một chỗ.

Kẻ bên cạnh mở miệng: “Là Quan Linh phải không?”

Tất nhiên là phải rồi. Đã biết còn cố hỏi.

Cha mẹ của Thần Tiêu là bạn tốt của cha mẹ tôi. Tình cờ, tôi và hắn từ nhỏ cho đến cao trung đều học chung một trường, hắn đương nhiên là biết qua Quan Linh.

Ngoài ra, gia đình của ThầnTiêu cũng là một gia tộc giàu có. Nhưng hắn bảo rằng bản thân chưa có kinh nghiệm, không muốn thừa kế, lại chạy sang công ty làm một trưởng phòng nho nhỏ. Sau đó cô bé Thần Hiểu vì thương anh mà cũng chạy qua theo. Tôi thật không biết mấy người nhà bọn họ nghĩ cái gì nữa.

Một dáng người cao lớn xuất hiện giữa đại sảnh. Mọi người lại tiếp tục rơi vào im lặng.

Tôi xoa xoa nắm đấm. Cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Xem ba xử lý con như thế nào!



Vừa mới dợm bước liền bị giật ngược ra sau. Tôi quay đầu, trợn mắt nhìn hắn. Gì chứ? Lôi kéo hoài vậy!

Tên họ Thần cười cười ra vẻ vô tội, nói: “Cậu xem, bên cạnh Lẫm Lẫm kìa.”

Tôi nhìn sang. Một mỹ nhân tóc vàng đang dựa sát vào người Lẫm Lẫm. Thằng bé cũng không không hề từ chối.

Đứng nhìn từ xa, dù không thể thấy rõ ràng, nhưng vẫn có thể trông thấy dáng vóc của cô gái tóc vàng, đứng bên cạnh Lẫm Lẫm, trông thấy xứng đôi.

Tôi cau mày.

Bình thường Lẫm Lẫm vốn không thích phụ nữ tiếp cận mình. Cô gái ấy là ai?

Tên họ Thần đưa tay ra trước mắt tôi huơ huơ, thốt ra mấy câu ngu ngốc: “HELLO! HELLO! Còn nhận ra tôi không?”

Tôi trừng mắt: “Cậu bị ngu sao?”

Hắn cười cười: “Không nên nói như vậy chứ. Chỉ có điều… Khi Khi à… Tôi đã nói với cậu chưa? Cậu hôm nay sao lại già như vậy?”

Tôi tức. Liếc mắt nhìn hắn.

Tên họ Thần xấu xa tiếp tục nói: “Thứ cậu mặc giống hệt áo liệm a! Ha ha~~”

Tôi im lặng.

Một tên bại não!

Lúc tôi nhìn vào trong đại sảnh, thấy Lẫm Lẫm đang giới thiệu cô gái bên cạnh cho những người khác.

Không biết vì sao, lồng ngực nhói lên một cảm giác kỳ lạ…

Quay đầu lại, nhìn thấy một dáng người cao cao đi về hướng chúng tôi.

Tôi cười.

Học trưởng đi đến trước mặt tôi, vươn tay đưa thứ nước trái cây màu lục cho tôi, dịu dàng nói: “Cầm lấy đi. Anh vừa mới thấy nó, nghĩ rằng em sẽ muốn uống nên lấy thêm một ly.”

Tên họ Thần xấu xa bên cạnh tôi lầm bà lầm bầm gì đấy, đủ để biểu thị hắn đang bất mãn.

Tôi cảm động đến rối tinh rối mù, nhận lấy nước trái cây, uống thật từ tốn. Chỉ có học trưởng là tốt với tôi nhất thôi ~~

Học trưởng dường như đến lúc này mới trông thấy Thần Tiêu, hướng mắt về phía hắn, mỉm cười: “Thì ra Thần Tiêu cũng ở đây!”

Hai con mắt của hắn đột nhiên bốc hỏa.

Tôi đứng cạnh cười lén. Cuối cùng cũng có người đạp đổ được bộ dạng kiêu ngạo ngất trời của hắn ta.

Tình cờ lúc ấy, Lẫm Lẫm cũng đi về phía này.

Tôi vờ như không phát hiện, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng học trưởng.

Còn vì sao lại làm như vậy … ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu rõ.

Nhịp tim trở nên lạ lẫm, không còn là tôi của mọi khi. Đặc biệt khi nhìn thấy Lẫm Lẫm, lồng ngực đột ngột trở nên khó chịu.

Không được ăn những thứ mình thích ăn. Lại thấy Lẫm Lẫm xuất hiện trước mặt tôi, ngang nhiên thoải mái mang theo người con gái ấy, đã không vui lại càng thêm không vui.

Đầu óc rối loạn mơ hồ.

Không nghĩ nữa!

Uống nước trái cây thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.