Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 188: Chương 188: Chương 175: Không xong.




Edit: Thanh Xuân.

Ánh mắt bén nhọn của Triển Thiếu Khuynh cũng nhìn luật sư Ân, thúc ép hỏi: “Luật sư Ân, ông là người do ba tôi giới thiệu, trình độ nhất định không chỉ là như vậy, chỉ cần theo yêu cầu chúng tôi thắng vụ kiện này, ông còn cần cái gì, cứ việc nói là được rồi.”

Vẻ mặt luật sư Ân khẽ dừng lại, minh nhân bất thuyết ám thoại (*), trực tiếp hỏi Liên Hoa: “Liên tổng, xin hỏi cô có thông tin nào khác có ích cho vụ án không, đứa bé kia có quyền lợi và nghĩa vụ đặc biệt gì hay không? Tôi nghe nói cô và đứa bé mới từ nước ngoài quay về, quốc tịch của đứa nhỏ là nước nào? Nếu như là quốc tịch Trung Quốc, theo khả năng kháng án biện hộ của tôi, theo luật pháp, nhưng mà tội phạm cũng chỉ là bị xử tù chung thân, tử hình thì không cách nào đạt tới.”

(*) Người quang minh không nói chuyện ám muội.

Hai mắt Liên Hoa sáng lên: “Tiểu Bạch có nhiều quốc tịch! Nó sinh ra ở Pháp, tự nhiên có quốc tịch nước Pháp, sau lại đi theo tôi ở nhiều nơi trên thế giới, để có visa thuận tiện, nên Tiểu Bạch lấy được rất nhiều quốc tịch của các quốc gia, đương nhiên quốc tịch của nó không phải là Trung Quốc!”

“Như vậy cũng tốt, xin Liên tổng lấy danh sách những quốc gia kia sắp xếp lại một chút, tham chiếu thi hành theo luật pháp của những quốc gia kia, nói không chừng là có thể xử tử hình cho kẻ phạm tội!” Luật sư Ân gật đầu nói, “Chỉ là điều này cần một số luật sư hiểu rõ luật pháp của những quốc gia tương ứng kia, tố tụng vẫn có thể tiến hành tại tòa án Trung quốc, chẳng qua là muốn dùng quốc tịch của Tiểu Bạch làm theo luật pháp nhất định. . . . . .”

Triển Thiếu Khuynh lập tức bảo đảm: “Cái này ông không phải lo lắng, Triển thị sẽ tuyển những luật sư kia, cùng gia nhập vào đoàn luật sư dự phiên tòa, tôi lập tức đi sắp xếp ngay!” Nói xong, anh di chuyển xe lăn đi sang một bên gọi điện thoại đi an bài luật sư. Mặc dù bây giờ vẫn không biết rốt cuộc Tiểu Bạch có bao nhiêu quốc tịch, anh quyết định chuẩn bị một lượt các luật sư có nhiều quốc tịch quốc gia khác nhau, lo trước khỏi hoạ, dùng hết khả năng vì tranh thủ phần thắng vụ kiện!

Liên Hoa khẽ nói một tiếng cám ơn với Triển Thiếu Khuynh, hỏi tiếp luật sư: “Thời gian, từ lúc tố tụng đến khi tòa án đưa ra phán quyết cuối cùng, phải mất bao lâu? Tôi không chờ được quá lâu, tôi muốn Ôn Ngữ chết ngay lập tức!”

Luật sư Ân đẩy đẩy mắt kính, tính sơ thời gian, trả lời: “Tính lạc quan nhất, ít nhất cần một tháng.”

“Một tháng?” Chân mày Liên Hoa nhíu chặt hơn, “Làm sao lại lâu như vậy, không thể kết án sớm sao? Tôi rất khó chờ một tháng!”

Luật sư Ân chậm rãi giải thích: “Tòa án xử lý loại vụ án hình sự này, phải qua năm giai đoạn là lập án, điều tra, khởi tố, xét xử và thi hành, tuyên án tử hình nhất định phải qua phán quyết của tòa án tối cao, tiến hành từng bước, một tháng đã là thời gian nhanh nhất trên lý thuyết rồi, mà thực tế cần thời gian, nói không chừng so một tháng nhiều hơn, Liên tổng, dục tốc thì bất đạt, cô yên tâm, kẻ phạm tội nhất định chạy không thoát cái kết cục này, vấn đề chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi.

Liên Hoa cau mày nghĩ một lát, bất đắc dĩ thở dài, cô cũng biết tiến hành theo quá trình đương nhiên sẽ cần rất nhiều thời gian, nhất là Tòa án, Viện Kiểm Sát và Cục Công An cùng chung liên thủ xử lý án kiện hình sự, cô lo lắng đi nữa, Triển thị tạo áp lực đi nữa, cũng sẽ không rút ngắn được bao nhiêu thời gian.

Cô lấy bản gốc băng ghi hình đưa cho luật sư Ân, trong ánh mắt tràn đầy kiên quyết âm hàn: “Luật sư Ân, ông là người do Thiếu Khuynh giới thiệu, là người Triển lão gia tử tin tưởng, tôi tin tưởng sự lựa chọn của bọn họ, cũng tin tưởng sự chuyên nghiệp của ông, nên tôi yên tâm giao vụ án của Tiểu Bạch cho ông! Nếu như có thể đạt tới yêu cầu của tôi, có thể để cho Ôn Ngữ bị tuyên án tử hình, bất kỳ yêu cầu gì của ông tôi đều thỏa mãn, sau khi kết án ông cứ việc nói thù lao; nhưng nếu như không kết thúc toàn lực, không kiện Ôn Ngữ đến chết, ông cũng phải nhận hậu quả, tôi và Thiếu Khuynh không ngại tự tay dính máu tanh, vì Tiểu Bạch, chuyện gì chúng tôi cũng có thể làm được !”

Luật sư Ân tự tin cười một tiếng: “Liên tổng yên tâm, tôi sẽ không làm cô thất vọng, sẽ không phụ lòng Triển lão gia năm đó đề bạt tôi. Chuyện này cứ giao cho tôi, xin cô đợi đến ngày tòa án công khai thẩm lý kết án đó!”

Liên Hoa lại cho luật sư một kim bài miễn tử: “Xin nhờ ông vậy, ông cứ ở phía trước đấu tranh anh dũng, chuẩn bị tất cả tin tức có gây ra những vấn đề gì, đều có chúng tôi xử lý!”

“Có bảo đảm này của Liên tổng, thì tôi càng có lòng tin mạnh tay đi đánh một trận.” Trong mắt luật sư Ân có một mảng tính toán, nhẹ giọng nói thầm, “Thật ra thì dư luận cũng là một loại áp lực, tin tức lan rộng ra ngoài kích thích sự phẫn nộ của dân chúng, đây cũng là một loại thủ đoạn. . . . . .”

Triển Thiếu Khuynh nói chuyện điện thoại xong trở lại, lập tức chen vào nói bảo đảm nói: “Ông cứ việc đi làm, tôi sẽ cung cấp nguồn nhân lực và vật lực ủng hộ cho ông!”

Ba người thân mật bàn bạc thành một đoàn khắng khít, giờ khắc này, Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh vì con trai mình mà liên thủ, bày mưu tính kế hoàn thiện phương án. Có thể đoán được, hai vị cường nhân giới kinh doanh này sau khi hợp tác sẽ bùng lên sự uy hiếp mạnh mẽ, cái này có thể sánh ngang sức mạnh không kích kinh hoàng của bom nguyên tử, mà mục tiêu tập kích chỉ có một.

Ôn thị, Ôn Ngữ, sắp gặp tai hoạ ngập đầu.

Tám giờ tối, ở bên trong phòng khách của tòa biệt thự xa hoa nhà họ Đỗ, đèn thủy tinh êm dịu chiếu rọi bóng đêm, bên trong nhà hòa thuận vui vẻ thành một đoàn.

“Trong mấy người chúng ta, tính thế nào cũng là phúc khí ông cụ tốt nhất!” Ôn Ngữ cười đến mặt từ ái, vuốt tay của con gái, nhìn về phía ông cụ Đỗ cười nói, “Tôi thấy cái thai này của Như Cảnh nhất định là con trai, trước hết tôi phải chúc mừng ông lập tức có thể bồng cháu trai rồi!”

“Mẹ!” Ôn Như Cảnh dậm chân một cái, vừa thẹn thùng mà lại e sợ nói, “Lúc này mới mấy ngày, sao có thể nhìn ra là nam hay nữ!” Cô lại nhìn ông cụ Đỗ làm nũng, “Ba, người nghe lời của mẹ con, sinh nam sinh nữ thì cũng là cháu của người, chẳng lẽ vì con sinh con gái nên người cũng không thương con sao!”

Ôn Ngữ chỉ vào con gái lập tức trách mắng: “Con xem con, đừng ỷ vào ba chồng con thương con, thì muốn vểnh lỗ mũi lên trời! Đương nhiên cho dù nam hay nữ thì ông cụ cũng sẽ đối tốt với con, trong bụng con cũng là cháu ngoại của mẹ đấy, dù sao mặc kệ nam hay nữ, mẹ đều thương như nhau đấy! Cuộc sống sau này của con và Yến Thừa còn dài, không cho chúng ta thêm bảy tám đứa cháu nữa, chúng ta sẽ không bỏ qua đâu!”

“Ha ha ha ha, bà thông gia, lời này của bà thật là hay!” Ông cụ cười híp mắt nói, “Đỗ gia chúng ta cũng là con cháu đông đảo, nhưng đến thế hệ Yến Thừa chỉ có một đứa con độc nhất là nó. Như Cảnh à, cái thai này cũng chỉ là bắt đầu, sau này con phải khai chi tán diệp vì nhà họ Đỗ, cháu trai hay cháu gái ba đều thương như nhau!”

“Ba, xem ba nói kìa. . . . . .” Ôn Như Cảnh làm bộ xấu hổ trốn trong ngực Ôn Ngữ, âm thầm trao đổi ánh mắt với mẹ mình, cô hài lòng cười cười. Lần đầu tiên cô cảm thấy mẹ làm chuyện không tệ, quả nhiên là tàn nhẫn cắm một đao trong lòng Liên Hoa, bỏ đi đứa con trai quý giá nhất của Liên Hoa, khiến cái họa lớn trong lòng này là Liên Hoa không còn cách nào tỏ ra uy phong nữa, cuộc sống của mẹ con hai người các cô là quá tốt rồi !

Hừ, Liên Hoa vẫn còn có mặt bày ra dáng vẻ cao ngạo thánh thiện, thì ra là cô ta có con riêng! Đứa bé bảo bối của Liên Hoa đến đôi mắt cũng giống, nếu không phải là mẹ đúng lúc phát hiện, cũng không biết Liên Hoa mà cả thành phố K bọn họ sùng bái mang theo một đứa con hoang bốn tuổi!

Cũng là mẹ quyết đoán kịp thời, lẻn vào nhà trẻ của đứa con hoang đó, mặc dù trường học tư nhân này bảo vệ nghiêm ngặt nhất, nhưng ở đó không có camera giám sát, nên mẹ dễ dàng hành động, ở nơi không người đẩy đứa bé kia xuống lầu. Đứa bé bốn tuổi té từ trên cao xuống như vậy, nhất định là chết chắc!

Cô thật muốn xem, Liêm Hoa mất đi con trai, có còn tinh thần trở lại kiếm chuyện với bọn họ hay không!

Ôn Như Cảnh núp trong ngực mẹ mình, âm ngoan cười khẩy.

Ôn Ngữ ôm con gái, nói với ông cụ: “Ông xem, da mặt đứa nhỏ Như Cảnh này chính là mỏng như vậy, lập tức sẽ phải làm mẹ, vẫn xấu hổ nhát gan như thế, khiến tôi làm sao mà yên tâm đây! Sau này vẫn còn có tám, chín tháng phải chịu đựng đấy.”

“Bà thông gia, bà đây cũng là nhắc nhở tôi, chuyện này phải thương lượng thật tốt. Bây giờ nhà họ Đỗ sẽ xem Như Cảnh thành Phượng Hoàng mà chăm sóc con bé, mặc dù mời không ít bảo mẫu bác sĩ, vẫn chăm sóc con bé, nhưng bà là mẹ Như Cảnh, con gái mang thai vẫn muốn mẹ chăm sóc mới yên tâm. Mẹ Yến Thừa mất sớm, lần đầu tiên Như Cảnh mang thai không biết kiêng kỵ, Yến Thừa cũng bận rộn chuyện của công ty không thể thường xuyên phụng bồi Như Cảnh, tôi lại là một ông già, lại càng sơ ý lơ là e rằng không nhớ cái gì, trong nhà không có dáng vẻ như chủ nhân, sau này bà nên thường tới nhà họ Đỗ đi! Nếu không hay là nghe lời tôi..., bà cũng chuyển đến nơi này cùng với Như Cảnh, tôi giao chuyện trong nhà cho bà, đợi con bé bình an sinh hạ cháu của chúng ta, tôi và bà cũng có thể yên tâm!”

“Cái này. . . . . .” Ôn Ngữ làm bộ khổ sở cười một tiếng, “Ngài cũng biết, Ôn thị chúng tôi vẫn do Như Cảnh quản lý, con bé nghỉ mang thai, toàn bộ công việc cũng đè trên đầu tôi, tôi cũng không dối gạt ngài, hiện tại chuyện Liên Hoa khởi tố Ôn thị vẫn còn đang huyên náo xôn xao, tôi bị những chuyện này làm sứt đầu mẻ trán, hôm nay cũng chỉ là bỏ ra một ít thời gian tới xem Như Cảnh một chút. . . . . . Ai, tôi cũng muốn chăm sóc con gái, chỉ là thật sự không rảnh rỗi!”

“Bà thông gia, lời này của bà khách sáo quá rồi, có cái gì có thể quan trọng hơn cháu của tôi!” Ông cụ vung tay lên, “Chuyện Ôn thị đều giao cho Yến Thừa, nó ngày ngày ở bên ngoài vội vàng không thấy bóng dáng, nếu không thể phụng bồi Như Cảnh giải sầu dưỡng thai, thì để cho nó ở bên ngoài vì Như Cảnh xử lý chút chuyện của công ty đi! Tránh lúc nó quay về, lại chọc Như Cảnh mất hứng, vô duyên vô cớ hại cháu của tôi. . . . . .”

Ôn Như Cảnh nghe thấy tên của Đỗ Yến Thừa, sắc mặt lập tức trầm xuống. Yến Thừa, chồng mới cưới của cô, từ sau hôn lễ cũng không liếc nhìn cô một cái! Ngày đó vì Liên Hoa, trước mặt mọi người Yến Thừa làm cho cô mất hết mặt mũi như vậy, nhưng sau đó Yến Thừa lại càng hoàn toàn quên mất người vợ là cô!

Ôn Như Cảnh siết chặt tay, trong thâm tâm nhắc nhở mình, không sao, cô nắm chặt ông cụ, chỉ cần ông cụ thừa nhận con dâu là cô, thừa nhận đứa bé của cô, sau này cô vẫn là thiếu phu nhân nhà họ Đỗ. . . . . .

“Cái này ——làm sao có thể làm phiền Yến Thừa được chứ. . . . . .” Ôn Ngữ do dự không chấp nhận, nhưng cuối cùng vẫn bị ông cụ thuyết phục đồng ý, trong lòng bà cười hả hê, mưu kế ban đầu của mình quả nhiên hữu dụng, thai sau khi Như Cảnh mang gả vào nhà họ Đỗ, Ôn thị gặp phải phiền toái cũng do nhà họ Đỗ tiếp quản, một đứa bé này đã cứu mẹ con hai người!

“Không xong không xong!” Mấy người đang vui vẻ nói chuyện với nhau, bỗng nhiên một nữ giúp việc hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào, cô cực kỳ hoảng sợ xông tới kêu, “Lão gia, không xong, cảnh sát cục công an đang trước cửa, nói muốn bắt Ôn phu nhân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.