Edit: Thanh Xuân.
“Cái gì?!” Ôn Ngữ bị dọa đến khẽ run rẩy, kể từ lúc bà mưu hại con trai Liên Hoa, thì thỉnh thoảng chột dạ một hồi, mặc dù nghĩ muốn giết Liên Hoa, ý niệm trừ đi cái đinh trong mắt kia mãnh liệt như vậy, nhưng mà đây là lần đầu tiên tự bà xuống tay giết người, Ôn Ngữ vẫn còn cảm thấy sợ, gần đây đều là trốn tránh cảnh sát.
Bà có thể xác định chuyện này không có nhân chứng vật chứng, ngày đó bà cũng đã hóa trang chuẩn bị một phen, sẽ không có người có thể nhận ra bà, đứa bé kia vừa chết lại càng không còn đối chứng. Nhưng nghe được cảnh sát tới cửa, hơn nữa còn là muốn tới bắt Ôn phu nhân, bà vẫn sợ hãi tới cực điểm.
Bà chỉ có thể ở trong lòng không ngừng an ủi mình, Đỗ gia nhất định còn có người phụ nữ khác họ Ôn, nhất định không phải tìm đến bà. . . . . .
Mặt ông cụ lập tức cứng ngắt, khiển trách nữ giúp việc nói: “Im miệng, tôi vẫn còn rất tốt, cô kêu la cái gì! Ban đầu học quy củ thế nào, gặp phải chuyện thì vội vàng hấp tấp? ! Nói, bên ngoài xảy ra chuyện gì, cảnh sát tới Đỗ gia là vì cái gì, bọn họ muốn bắt người nào!”
Nữ giúp việc vốn là mặt hốt hoảng, bị ông cụ giáo huấn lại càng sợ hãi đau lòng, cô cúi đầu, hoảng sợ không dám nói tiếp nữa.
“Ông thông gia, ngài dĩ nhiên vẫn còn rất tốt, ngài vẫn chờ bồng cháu trai ôm chắt trai đấy! Cô gái này tuổi còn nhỏ, làm việc động tay động chân nhất thời lỡ lời cũng có, ngài đừng chấp nhặt với cô ấy,“ Ôn Ngữ cười khan giải vây, đè nén lo lắng trong lòng, bà nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ hỏi nữ giúp việc, “Tới, nói cho tôi biết, bên ngoài là xảy ra chuyện gì, cảnh sát muốn bắt người nào, là Ôn phu nhân nào?”
Nữ giúp việc nhìn lén vẻ mặt lão gia một cái, nhỏ giọng sợ sệt nói từng lời với Ôn Ngữ: “Bên ngoài tới vài chiếc xe cảnh sát, cảnh sát xuống xe liền gõ cửa đi vào, hỏi quản gia là phu nhân có ở nhà họ Đỗ hay không, bọn họ khí thế mạnh mẽ đi vào biệt thự, làm cho tất cả người hầu chúng tôi đều không được nhúc nhích, bọn họ nói muốn bắt phu nhân đi nhốt. . . . . .”
“Bắt —— bắt ta? !” Ôn Ngữ lập tức ngây dại, tại sao cảnh sát phải tới bắt bà, bà không thể nào để lại nhược điểm chứng cớ, cảnh sát tới là vì vụ án nào!
Sắc mặt Ôn Như Cảnh trắng xanh, cô kéo tay của mẹ mình, nhỏ giọng vội vàng hỏi: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thu dọn hiện trường sạch sẽ, có quên chỗ nào sao!” Mẹ cô khẳng định lúc đẩy đứa con hoang đó rớt xuống lầu không có người chứng kiến, làm sao có thể báo cảnh sát chứ. . . . . .
“Không có, mẹ đều làm xong, cảnh sát tới tìm mẹ làm cái gì ——” Ôn Ngữ thì thào nói, gương mặt bà dịu dàng yêu thương cũng biến mất không thấy, chỉ còn lại sốt ruột và lo lắng, còn có sự vô cùng sợ hãi.
“Bà thông gia, bà đừng nóng vội, nói không chừng làvụ án Liên Hoa vu khống Ôn thị đã bắt đầu thẩm lý, tòa án muốn tìm bà để tìm hiểu tình huống một chút!” Ông cụ Đỗ an ủi mẹ con hai người, “Như Cảnh, con cũng đừng lo lắng, ba sẽ bảo Yến Thừa tìm mấy luật sư tốt nhất, xử lý sạch sẽ vụ án này, không để cho các người chịu một chút uất ức nào.”
Mặc dù ông cụ nói như vậy, nhưng trong lòng ông cũng dâng lên cảm giác lo lắng, nếu như chỉ là vụ án dân sự vu khống đạo nhái lẫn nhau, cho dù là mấy công ty cấp quốc tế liên hiệp làm nguyên cáo khởi tố, nhưng cũng sẽ không tới trễ như thế này tìm Ôn Ngữ, còn nữa, người đại diện pháp lý Ôn thị là Ôn Như Cảnh, tới tìm Ôn Ngữ cũng không đúng!
“Đúng, đúng, chắc là vụ án này, là vụ án Liên Hoa vu khống Ôn thị ——” Ôn Ngữ giống như là bắt một cây cỏ cứu mạng, không ngừng lẩm bẩm những lời này để thuyết phục mình, nhất định là vụ án Ôn thị, tuyệt đối không thể là chuyện bà mưu hại đứa bé!
Trong lúc đang nói chuyện, mấy vị cảnh sát mặc cảnh phục cũng đã đi vào trong phòng khách, một vị cảnh sát dáng vẻ lãnh đạo quét một vòng ba người trong phòng, cầm thẻ chứng minh thân phận của mình đưa về phiá bọn họ, sau đó đi về phía Ôn Ngữ nói: “Xin chào Ôn Ngữ phu nhân. Tôi là phân đội trưởng đại đội thứ ba hình cảnh thành phố K, hiện tại tôi bắt bà vì bà là kẻ tình nghi cố ý giết người, là người tình nghi phạm tội, mời phục tùng luật pháp cưỡng chế, tiếp nhận bị bắt. Đây là lệnh bắt từ Viện kiểm soát thành phố K, mời ký tên phía trên, sau đó cùng theo chúng tôi đi tới trại tạm giam trước, đối với tố tụng hình sự, bà có thể liên lạc với luật sư của bà biện hộ giúp bà, hiện tại xin mời theo chúng tôi!”
Đội trưởng nói xong, thì cầm lệnh bắt giữ tới cho Ôn Ngữ nhìn, mấy vị cảnh sát phía sau cũng cầm còng tay tiến lên, không nói lời nào còng Ôn Ngữ lại mang đi.
Ôn Ngữ chỉ cảm thấy hoa mắt, suýt nữa bất tỉnh, tại sao cảnh sát lại tới bắt bà chứ, hơn nữa lý do lại là tội cố ý giết người!
“Mẹ!” Ôn Như Cảnh sợ ngây người, nhào tới ngăn cảnh sát lại, “Đừng bắt mẹ tôi, bà ấy không có tội, các anh không thể như vậy với bà. . . . . .”
Ông cụ Đỗ cũng cực kỳ kinh ngạc, thấy Ôn Như Cảnh mang thai xô đẩy với cảnh sát, vội vàng tiến lên ngăn cô lại, ông cụ kéo cảnh sát tranh luận với bọn họ nói: “Có phải các người bắt lầm người không, bà thông gia của tôi không thể nào làm chuyện như vậy!” Nhưng cảnh sát căn bản không nghe lời ông nói, ông cụ chỉ vào người đội trưởng kia liền giận dữ hét: “Dừng tay cho tôi, dừng lại! Cậu là đại đội trưởng đội hình cảnh phải không, tôi sẽ gọi điện thoại cho lãnh đạo các cậu, tôi hỏi Lý cục trưởng một chút, cấp dưới của ông ấy đều là người như vậy sao, bắt người lung tung xem kỷ luật như không, xem tôi nói với Lý cục trưởng ác hình ác trạng hôm nay của mấy cậu!” Ông cụ nhớ tới ông bạn già của mình, Lý phó cục trưởng cục công an thành phố K, ông ấy nhất định có thể cản những người này ở đây bắt người trong nhà ông!
Đội trưởng lạnh lùng nói: “Đỗ tiên sinh, đến đây bắt giữ kẻ tình nghi phạm tội là do Trương cục trưởng tự mình ra chỉ thị, tất nhiên Lý phó cục trưởng cũng biết việc này, xin ông không nên gây trở ngại công vụ của chúng tôi, nếu như có bất kỳ ý kiến gì, xin dựa theo trình tự bình thường đi tố cáo tố giác trong quá trình chấp pháp sai lầm, nhưng bây giờ chúng tôi nhất định phải mang theo người hiềm nghi phạm tội đi phá án trước!”
Mấy cảnh sát cường tráng hung hãn sớm đã còng Ôn Ngữ lại, muốn kéo bà đi. Lúc này Ôn Ngữ sững sờ giống như người đầu gỗ, trong mắt trống rỗng một mảng, trong lòng bà chỉ lẩn quẩn một suy nghĩ, chuyện mình giết người làm sao có thể bị phát hiện, làm sao có thể chứ. . . . . .
“Mẹ!” Ôn Như Cảnh té quỵ dưới đất, trơ mắt nhìn mẹ mình bị mang đi, kêu rên một tiếng the thé, khóc không còn dáng vẻ.
“Ba, ba cứu mẹ con, ba cứu bà. . . . . .” Ôn Như Cảnh quỳ gối trước mặt ông cụ, ôm chân của ông khóc ròng nói, “Người lương thiện hòa nhã như bà, làm sao có thể giống như cảnh sát nói cố ý giết người chứ. . . . . . Ba, ba phải vì con rửa sạch oan khuất cho mẹ con, không thể để cho bà bị nhốt vào trong trại giam ——”
“Đừng khóc, Như Cảnh, con đang mang thai ngàn vạn lần đừng khóc, sẽ không tốt cho đứa bé. . . . . .” Gương mặt ông cụ âm u đáng sợ, “Con nên dưỡng thai cho tốt, chuyện của mẹ con ba sẽ xử lý, nhất định là có người ở hãm hại bà ấy, ba sẽ trả lại sự trong sạch cho bà ấy. . . . . .”
Đương nhiên ông cụ sẽ không tin Ôn Ngữ sẽ giết người, giờ phút này ông chỉ muốn biết là ai đang hãm hại bà, ông không thể để cho thân thích nhà mình bị tạt nước bẩn như vậy, nhất định phải giải cứu Ôn Ngữ!