“Bảo bối!” Liên Hoa vẫy tay, gọi Tiểu Bạch, “Ở đây!”
Trên mặt bé hiện ra tí ánh sáng, ở đây cả buổi chiều nghĩ mẹ có bớt tí thời
gian đến đón bé không, giờ mẹ tới, cuối cùng cũng không làm cho bé thất
vọng.
“Mẹ!” Tiểu Bạch nhào vào trong ngực Liên Hoa, cười
tít mắt, má lúm đồng tiền trên gương mặt vô cùng đáng yêu, “Mẹ đến rồi,
hì hì, chúng ta đi ăn cái gì?” Đôi mắt to, sáng ngời nhìn về những đứa
trẻ xung quanh, xem đi, mẹ ta xinh đẹp nhất!
“Chúng ta lên xe
trước, con muốn ăn cái gì?” Liên Hoa ôm Tiểu Bạch lên xe của Mục Thần,
nhan sắc hai mẹ con hấp dẫn vô số ánh mắt của các bậc phụ huynh khác,
xem nhan sắc của mẹ người ta, khó trách mình nuôi không ra một đứa bé
thông minh lanh lợi như vậy.
Tiểu Bạch đường đường chính chish
chôn trong ngực Liên Hoa, mắt to làm nũng chớp chớp, thấy xe thể thao xa lạ, lông mày hơi nhíu lại, chiếc xe này không phải xe của công ty mẹ a?
“Xin chào, Tiểu Bạch, tan học chú Mục tới đón con, con muốn ăn cái gì?” Mục
Thần đợi Liên Hoa lên xe, lập tức quay đầu cười hỏi Tiểu Bạch, “Hôm nay
chú mời khách, muốn ăn cái gì cũng được, không cần ngại đâu!”
Toàn bộ ý cười trên mặt Tiểu Bạch biến mất hết, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nổi lên nghiêm túc, khoé miệng hơi rũ xuống, “Mẹ, mẹ còn chưa nói còn có
người khác. . . . . .”
Liên Hoa hôn nhẹ con trai: “Thấy chú Mục
con không vui sao? Nhưng chsinh xác là mẹ tới đón con đi ăn cơm, con
cũng không nói là không được có thêm người?”
“Tiểu Bạch, cho chú Mục chút mặt mũi được không. . . . . .” Mục THần làm mặt quỷ, cố ý làm cho Tiểu Bạch vui vẻ.
Tiểu Bạch tức giận siết chặt quả đấm, giận dữ mân mê miệng, có thể thấy được tình hình không thể nào sửa đổi, bé hất cằm, cười nói với Mục Thần:
“Con muốn đi ăn KFC!” Hừ, nhìn quần áo hàng hiệu xa xỉ của hắn, không
ngại đi ăn vặt sẽ bẩn sao!
“OK!” Mục Thần hớn hở đồng ý, “Ngồi đi, chúng ta đi!”
Không khí bên trong xe nhất thời lúng túng, Liên Hoa và Mục Thần không ngừng
làm cho Tiểu Bạch vui vẻ, chỉ là để cho khuôn mặt xị như bánh bao trở
lại bình thường.
Đến nơi, thừa dịp Mục Thần đi gửi xe, Liên Hoa
nhéo gò má của con trai: “Tiểu Bạch, không có lễ phép! Hôm nay chỉ là ăn cơm bình thường, đầu nhỏ đừng nghĩ nhiều!”
“Thật?” Tiểu Bạch nghi ngờ, ánh mắt của Mục Thẩn bại hoại rõ ràng là vô cùng bất chính! Chỉ có mẹ ngốc mới không thấy được!
Rất nhanh Mục Thần trở lại, cười xấu xa ôm lấy Tiểu Bạch, đem bé để trên
vai mình, bước tới quầy thức ăn: “Đi nào, chúng ta chọn món!”
“A a a a!” Tiểu Bạch hét chói tai một hồi, tay chân đấm đá loạn xạ, lại bị
Mục Thần gắt gao đè lại, không thể làm gì khác là giả ngốc ngồi trên vai Mục Thần ngắm cảnh
“Mục Thần, đừng doạ Tiểu Bạch! Chờ tôi một
chút!” Liên Hoa không yên tâm nên vội vàng đuổi theo, “Anh chậm một
chút, Tiểu Bạch đừng lộn xộn!”