Mấy ngày kế tiếp,
phương án cho Triển thị kêu gọi đấu thầu ngày càng hoàn thiện, công việc của Liên Hoa chưa từng bận như vậy, cô tự mình dạy dỗ Tiểu Bạch, chăm
sóc bé ăn, mặc, đi, ở, tự mình đưa đón bé đi học và tan học, hai mẹ con
giờ vô cùng thân thiết. Nhưng Liên Hoa không phát hiện Tiểu Bạch vẫn
liên lạc với J để đối phó với Mục Thần, Tiểu Bạch âm thầm vui mừng, càng dính vào người Liên Hoa nhõng nhẽo, một bộ dáng đứa con ngoan .
Rốt cuộc, ngày Triển thị kêu gọi đấu thầu cũng tới, Liên Hoa tụ mang theo
tài liệu có giá trị, ngồi trên xe riêng, đi nhanh đến cao óc Triển thị
xử lí công việc.
Dọc đường đi, Liên Hoa tiếp tục kiểm tra phương
án, mặc dù cô tự tin phương án này có thể thắng được tất cả công ty
thiết kế, ở trên sự nghiệp theo đuổi ý nghĩ hoàn mĩ, cũng âm thầm suy
đoán những công ty tham gia đấu thầu, sẽ làm ra phương án gì.
Dĩ nhiên, cô càng tò mò hơn là công ty quảng cáo Hành Không của Đỗ Yến
Thừa và Ôn thị của Ôn Như Cảnh, lúc trước hai người bị Mục Thần bức đến
vách núi, lúc này sẽ nhất định kiếm đủ mọi cách để giành lấy đơn case
của Triển thị, cũng không biết sẽ giở trò quỷ gì đây?
“Liên tổng, thắt dây an toàn, cẩn thận!” Tiểu Phi chợt lên tiếng nhắc nhở Liên Hoa, chờ Liên Hoa chuẩn bị xong, tốc độ xe chợt nhanh, thay đổi hướng,
chuyển sang con đường khác.
Liên Hoa đem sách đấu thầu cất xong,
quay đầu nhìn về phía xe, thì ra là bọn họ đã đi đến khu vực tương đối
vắng vẻ rồi, xuyên qua kính chiếu hậu, cô thấy rõ một chiếc xe toàn thân màu đen đuổi theo.
Liên Hoa hừ một tiếng, bình tĩnh hỏi: “Ai vậy, có thể nhìn được không?”
“Bản số xe bị che rồi, chỉ là chiếc xe kia đã sớm mai phục ở cua quẹo rồi,
chờ chúng ta tới đây.” Tiểu Phi nhanh nhẹn đổi tay lái, tay lái linh
hoạt như con thoi, “Dựa vào địa hình ở đây, trước mặt cũng sẽ có mai
phục, chẳng qua tôi đã gọi người, sẽ ngăn cản bọn chúng, Liên tổng yên
tâm.”
“Chuyện anh làm tôi rất yên tâm, tiên phong giữ tròn khí
phách quân nhân, giúp tôi an toàn là chuyện dex như trở bàn tay. Nhớ dặn người của anh nghiêm túc thẩm tra xem ai là người đứng sau bọn họ, nếu
có thể có được chứng cớ mẹ con nhà họ Ôn mua sát thủ giết người, bây giờ tiền thuê thêm ba phần.” Liên Hoa cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói.
Liên Hoa liếc mắt nhìn chiếc xe hơi vẫn không biết mình sắp chết, người ở thành phố K xuống tay với cô, cũng chỉ có như vậy.
Sau bao nhiêu năm đầu óc Ôn Ngữ cũng không lớn lên nổi, năm năm trước chuẩn bị bất chấp thủ đoạn đối phó với cô, năm năm sau vẫn không thay đổi,
cũng không nhìn xuất thân của mình, chẳng lẽ Ôn Ngữ tìm mấy tên lưu manh có thể chế nhạo và làm cô bị thương? Nếu cô đã biết dã tâm của hai mẹ
con Ôn Ngữ, sao cô lại không sớm tính toán!