Cục Cưng Có Chiêu

Chương 869: Chương 869: Bởi vì yêu cho nên tha thứ




“Có chuyện gì thế này?”

Thẩm Hạ Lan căng thẳng đứng lên.

Trước tiên Tống Dật Hiên sai người bảo vệ tốt cho Lưu Mai, sau đó nhìn nhìn đèn phòng cấp cứu vẫn sáng như cũ, thấp giọng nói: “Thẩm Hạ Lan, cô đưa mẹ tôi đi trước đi.”

“Mẹ không đi! Mặc kệ có xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng phải ở trong này giải quyết xong chuyện của Trương Mẫn mới được.”

Nghe thấy Lưu Mai cố chấp như vậy, thực sự là Tống Dật Hiên cũng hết nói nổi rồi.

“Mẹ, con đã nói rồi, chuyện này mẹ cứ để con tự mình xử lý được không?”

“Được, con có thể tự mình xử lý nhưng con phải đáp ứng với mẹ một chuyện, không được cưới cô ta. Chúng ta có thể cho cô ta bất kỳ bồi thường và trợ giúp nào nhưng là không được cưới cô ta. Tống Dật Hiên, một đời này của con không thể đặt trong tay người phụ nữ này.”

Thái độ của Lưu Mai vô cùng kiên quyết.

Thẩm Hạ Lan thấy Lưu Mai sắp chống đỡ không nổi thì không khỏi nói với Tống Dật Hiên: “Vết thương trên chân của dì thực sự rất nghiêm trọng.”

Nhất thời Tống Dật Hiên liền đau lòng.

“Mẹ, mẹ đừng ép con, tự trong lòng con biết rõ.”

“Con đồng ý với mẹ đi, nếu không thì mẹ sẽ không đi!”

Có thể xem là Lưu Mai đã làm căng với Tống Dật Hiên.

Tiếng thét chói tai bên ngoài càng lúc càng lớn.

Diệp Minh thấy vậy liền nhanh chóng chạy ra ngoài, không bao lâu thì trở về rồi.

“Mợ chủ, có người nhảy lầu, đã báo cảnh sát rồi, ước chừng một lát nữa sẽ có phóng viên tới đây. Chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, đến lúc đó sợ là gặp phải phiền phức không cần thiết.”

Thẩm Hạ Lan vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của Diệp Minh, cô nhìn nhìn Tống Dật Hiên nói: “Anh quyết định đi chứ! Rốt cuộc là như thế nào? Thân phận của dì như vậy mà bị truyền thông bắt gặp thì không biết sẽ bị viết loạn thành cái gì nữa.”

Tống Dật Hiên nhìn nhìn Thẩm Hạ Lan, rồi lại nhìn Lưu Mai, cuối cùng thấp giọng nói: “Được rồi, con bảo đảm sẽ không cưới cô ấy, được rồi chứ?”

“Đây là con nói đó. Tống Dật Hiên, con đừng lừa gạt mẹ. Nếu mà con dám cưới cô ta hoặc là đồng ý cưới cô ta thì sau khi ra khỏi cửa mẹ sẽ cho xe cấp cứu đâm chết!”

“Mẹ, mẹ nói hươu nói vượn cái gì vậy chứ? Nhanh chóng rời đi đi!”

Mặt Tống Dật Hiên ngay lập tức đen thui.

Thẩm Hạ Lan cũng thoáng bị dọa.

“Dì à, loại chuyện này không thể tùy tiện nói lung tung.”

Lưu Mai cố chấp nhìn Tống Dật Hiên nói: “Con có đồng ý với mẹ hay không? Nếu con lừa gạt mẹ thì kết cục của mẹ sẽ là như vậy.”

“Con đồng ý, con đồng ý mẹ rồi còn chưa đươc sao?”

Tống Dật Hiên không thể không thỏa hiệp.

Lưu Mai thấy Tống Dật Hiên đồng ý rồi, bây giờ mới rời đi cùng với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nói với Tống Dật Hiên: “Chuyện tình bên này tôi xử lý xong rồi, tới nhà của tôi, tôi có việc muốn nói với anh.”

“Được.”

Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt phức tạp.

“Mẹ tôi nhờ cô chăm sóc…”

“Yên tâm đi, đây là dì ruột của tôi.”

Thẩm Hạ Lan đón lấy Lưu Mai, dìu bà khập khiễng rời khỏi phòng cấp cứu.

Dưới sự hộ tống của Diệp Minh, đám người Thẩm Hạ lan ra khỏi bệnh viện gặp phải rất nhiều phóng viên, nếu không nhờ Diệp Minh thông minh thì không chừng Thầm Hạ Lan và Lưu Mai đã bị vây ở bên trong.

Sau khi lên xe, Lưu Mai hình như có chút khó chịu.

Thẩm Hạ Lan nâng chân bà đặt lên đùi mình nhẹ nhàng xoa bóp.

“Dì à, con xin lỗi.”

“Đừng nói nữa, dì biết con tin tưởng Dật Hiên nên mới nói cho nó biết nhưng Hạ Lan à, dì làm mẹ không thể không làm chủ cho nó, đặc biệt là con đường tình cảm này. Dì không hy vọng con của dì sẽ bị thương.”

Vẻ mặt Lưu Mai thoáng bi thương.

“Con biết, dì à, con cũng là một người mẹ, có lẽ sau này Minh Triết trưởng thành thì con cũng sẽ lo lắng cho lựa chọn của nó giống như dì bây giờ. Nhưng con cảm thấy rằng, đối với Tống Dật Hiên và Trương Mẫn thì chúng ta cũng chỉ là người ngoài. Chuyện tình cảm của hai người họ như thế nào thì cần hai người đó tự mình đi giải quyết.”

Đối với lời nói của Thẩm Hạ Lan thì Lưu Mai cũng không phản bác gì.

“Hạ Lan, dì hơi mệt rồi, trước tiên ngủ một chút, tới nơi thì gọi dì.”

Hiển nhiên là Lưu Mai không muốn nói tới vấn đề này.

Thẩm Hạ Lan cũng không muốn làm phiền người khác, gật gật đầu rồi cũng không nói chuyện với Lưu Mai nữa.

Rất nhanh thì xe đã chạy tới nhà cũ của Nhà họ Diệp.

Thẩm Hạ Lan cho người bế Lưu Mai ra, bản thân thì đi gọi bác sĩ gia đình tới để khám lại vết thương trên chân Lưu Mai.

Bác sĩ gia đình đưa thuốc rồi rời khỏi.

Từ đầu đến cuối, Lưu Mai cũng không có tỉnh dậy.

Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Lưu Mai thì Thầm Hạ Lan cũng không nỡ gọi bà dậy nhưng trong lòng nhớ tới cuộc đối thoại giữa Phương Quyên và Vu vĩ thì không khỏi hơi lo lắng.

Cô gọi điện thoại cho Bạch Tử Đồng.

Bạch Tử Đồng rất nhanh đã tới rồi.

Thầm Hạ Lan nói những chuyện mà mình nghe được cho Bạch Tử Đồng.

Bạch Tử Đồng nhân lúc Lưu Mai đang ngủ liền rút một chút máu của bà.

“Hạ Lan, xét nghiệm này cần thời gian một ngày, ngay mai tôi mới có thể cho cô kết quả.”

Bạch Tử Đồng thu thập máu.

Thầm Hạ Lan vội vàng nói: “Không vấn đề gì, chỉ cần có kết quả là được. Tôi chi muốn biết trong cơ thể dì tôi có bị ai hạ độc hay không.”

“Được, cô cứ yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đưa kết quả cho cô.”

Bạch Tử Đồng đi rồi.

Thầm Hạ Lan nói với Diệp Minh: “Bây giờ anh nhanh chóng đi đến viện dưỡng lão và đưa ý tá của dì tôi đến một nơi an toàn, cần phải đảm bảo sự an toàn của người phụ nữ đó.”

“Được.”

Diệp Minh cũng rời đi.

Sự an toàn của nhà cũ Nhà họ Diệp vẫn có thể bảo đảm.

Sau khi Thầm Hạ Lan xử lý xong hết thảy thì mới nhớ đến trong khoảng thời gian này bản thân ở Nhà họ Hoắc mà bây giờ cô ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa gọi một cuộc điện thoại nào về nhà, xem tình hình này thì buổi trưa cũng không thể quay về rồi.

Cô gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Hiên.

“Chú ba, hôm nay có chút việc nên giữa trưa không thể trở về, mọi người cứ ăn cơm không cần phải chờ cháu, lũ nhỏ thì nhờ mọi người chăm sóc nhiều chút.”

“Nói ngốc cái gì vậy chứ, cái gì mà quan tâm chăm sóc, đây không phải là điều nên làm hay sao? Con đang ở đâu vậy? Không trở về ăn cơm sao?”

Hoắc Chấn Hiên không muốn bản thân anh ta lại biến thành một ông chú lải nhải hay biến thành kiểu người cuồng kiểm soát nhưng cũng có lúc hắn ta không khống chế được.

Cũng may là Thẩm Hạ Lan cũng không phản cảm loại quan tâm này.

Cô cười nói: “Con ở nhà cũ của Nhà họ Diệp, hôm nay có chút chuyện muốn cùng Ân Tuấn xử lý cho nên giữa trưa sẽ không trở về.”

“Ồ, đang ở chung với Ân Tuấn à, vậy thì không sao rồi. Mấy ngày nay chú nhìn con ngày ngày đều vẽ tranh, đầu óc cũng sắp mệt chết rồi. Con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, con cũng đừng quản bọn nhỏ nữa. Buối tối nếu muốn cùng Ân Tuấn trở về ăn cơm thì báo trước cho chú một tiếng.”

“Được rồi chú ba, con cúp máy trước đây.”

Thầm Hạ Lan nói xong liền cúp điện thoại.

Khóe miệng của cô giương lên thành nụ cười.

Tuy rằng Hoắc Chấn Hiên hơi lải nhải một chút, không giống với Hoắc Chấn Đình nhưng cô vẫn rất thích.

Cái cảm giác được người khác quan tâm, đặc biệt là cảm giác được người thân quan tâm lải nhải thực sự là không tồi.

Cô không khỏi nhớ tới Tiêu Ái.

Cũng không biết bây giờ Tiêu Ái như thế nào rồi.

Thẩm Hạ Lan gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Ái, đáng tiếc vẫn là trạng thái tắt máy.

Cô cũng hơi bất an.

Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Thầm Hạ Lan trong lòng không yên nghĩ nghĩ, tuy cô rất không muốn tiếp xúc với Dương Tân nhưng vẫn nên gọi điện thoại cho Dương Tân.

Nhận được điện thoại của Thầm Hạ Lan, cả người Dương Tân vô cùng kích động.

“Mợ chủ, cô tìm tôi sao?”

“Phải, tôi muốn nhờ anh giúp tôi tìm một người.”

Thanh âm của Thầm Hạ Lan hờ hững nhưng Dương Tân hoàn toàn không quan tâm, chỉ cần Hạ Lan còn cần tới anh ta là anh ta cảm thấy mãn nguyện rồi.

“Mợ chủ cô nói đi.”

“Trong khoảng thời gian này tôi không thể nào gọi điện thoại được cho mẹ tôi, tôi muốn anh sử dụng lực lượng Ám Dạ hỗ trợ điều tra một chút mẹ của tôi có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói chuyện khách sáo như vậy thì Dương Tân vô cùng khổ sở.

“Mợ chủ, cả Ám Dạ đều là của cô, đừng nói đến nhờ hay không nhờ, nếu cô cảm thấy tôi chướng mắt thì tôi rời khỏi Ám Dạ là được. Cô có thể sắp xếp người mà cô tín nhiệm và giúp cô quản lý, tôi không sao cả.”

Lời nói của Dương Tân làm Thẩm Hạ Lan lắc lắc đầu nói: “Anh đã quản lý Ám Dạ nhiều năm như vậy, tôi sẽ không lấy lại, anh cứ giữ đi.”

“Mợ chủ, tôi biết cô vẫn không chịu tha thứ cho tôi, tôi cũng biết bản thân mình đã từng làm chuyện gì nhưng quả thực Ám Dạ là thế lực của Nhà họ Diệp, không nên là của một mình tôi. Nếu cô thực sự cảm thấy tôi ở trong này không được tự nhiên, vậy thì tôi đi là được rồi. Mặc kệ nói như thế nào thì tôi đều hy vọng cô có được sự bảo vệ và chăm sóc tốt nhất.”

“Dương Tân, có một số chuyện một khi đã làm rồi thì sẽ giống như tấm gương đã bị nứt vỡ, cho dù có dán lại thì vết nứt đó vẫn tồn tại, không có cách nào khôi phục thành dáng vẻ trước đó. Tôi không thể nói là tha thứ hay không tha thứ, tôi chỉ có thể nói là chúng ta không thể trở về như trước kia.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Dương Tân thoáng suy sụp.

“Vì sao chứ? Vì sao lại không thể trở về như trước kia? Diệp tổng và cô từng có nhiều hiểu lầm như vậy, thậm chí là anh ta còn muốn thiêu chết cô vậy mà cô vẫn có thể tha thứ cho anh ta? Nhưng tôi chỉ là trong lúc xếp hàng ngũ thì nhất thời đứng sai đội ngũ thì liền là tội ác tày trời sao? Cả đời cũng không thể tha thứ hay sao? Mợ chủ, cô đối với tôi như vậy là không công bằng!”

Nghe Dương Tân nói như vậy, Thảm Hạ Lan cảm thấy bản thân không còn lời nào có thể nói.

Cô nói: “Dương Tân, trên thế giới này chỉ có một Diệp Ân Tuấn mà tôi cũng chỉ yêu anh ấy. Bởi vì tình yêu mà tôi có thể tha thứ sai lầm của anh ấy, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được đụng vào điểm mấu chốt của tôi. Anh hiểu được ý mà tôi nói không?”

Nhất thời Dương Tân ngây ngẩn cả người.

“Ý của cô là, bởi vì yêu nên có thể tha thứ. Cô không thể tha thứ cho tôi là vì cô không yêu tôi?”

“Anh thích lý giải như thế nào thì cứ như vậy đi. Chuyện mà tôi nhờ anh, nếu anh có thể giúp đỡ thì liền giúp đi, còn nếu không thể thì tôi đi tìm người khác giúp.”

Thẩm Hạ Lan nói xong liền cúp điện thoại nhưng lại bị Dương Tân gọi lại.

“Tôi giúp. Mặc kệ như thế nào thì cô vẫn là mợ chủ của tôi, cho dù cô không tha thứ cho tôi thì tôi vẫn phục vụ cho cô! Từ khi cô trở thành mợ chủ của tôi thì cô chính là bầu trời của tôi. Sau khi làm xong chuyện này thì tôi sẽ rời khỏi Ám Dạ, đến lúc đó tôi sẽ đem một Ám Dạ hoàn chỉnh giao vào tay cô.”

Nói xong, Dương Tân trực tiếp gác điện thoại.

Nghe tiếng báo bận của điện thoại, Thẩm Hạ Lan khẽ thương cảm.

Cô từng dùng tấm lòng đi kết bạn với Dương Tân nhưng anh ta lại không biết quý trọng.

Cảm giác bị bạn bè phản bội thực sự không tốt chút nào, rất tồi tệ, mà cô cũng không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa.

Ném chuyện này ra sau đầu thì Thầm Hạ Lan mới nhớ tới bản thân vẫn chưa gọi điện thoại cho Ân Tuấn, cũng không biết anh ấy tìm thấy Phương Nhất Tường chưa, có gặp phải nguy hiểm gì hay không.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan lại lấy điện thoại ra tính gửi tin nhắn cho Diệp Ân Tuấn nhưng lại phát hiện không biết khi nào thì điện thoại hiện lên một tin nhắn. . Truyện Dị Năng

Ngay lúc cô mở tin nhắn ra thì cả gương mặt đều thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.