Cục Cưng Có Chiêu

Chương 868: Chương 868: Cháu vẫn là không giúp dì




"Ai? "

Phương Quyên lập tức khẩn trương lên.

Vu Vĩ cũng rất nhanh đứng dậy, thắt lại dây lưng quần, rất nhanh đi tới trước cửa sổ.

Thẩm Hạ Lan có chút thầm chửi mình quá lỗ mãng, nhưng mà bây giờ muốn trở ra có chút khó khăn.

Làm sao bây giờ?

Ngay tại lúc Vu Vĩ muốn đẩy cửa sổ ra, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

"Bác sĩ Vu, viện trưởng tìm anh có việc, kêu anh đi qua một chuyến. "

Vu Vĩ lập tức ngây ra một lúc.

"Chờ một chút, tôi tí nữa liền đi qua. "

"Viện trưởng đang vội, kêu anh hiện tại liền đi qua. Bác sĩ Vu, hình như là chuyện xét chức danh nghề nghiệp. "

Y tá phía ngoài có chút vội vàng.

Phương Quyên nhíu chặt lông mày lại.

Thừa dịp sơ hở này, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lộn vòng vào một bên trong phòng bệnh, cũng may phòng bệnh này là phòng trống không.

Phương Quyên đẩy Vu Vĩ ra, trực tiếp mở cửa sổ, thấy một chậu hoa rớt xuống, bên ngoài cũng không có người nào, nhưng bà ta vẫn không quá yên tâm.

Vu Vĩ nhìn nhìn phía dưới, thấp giọng nói: "Có lẽ là mèo hoang, gần đây rất ầm ĩ. Nơi này là lầu mười ba, em cho rằng ai có thể nằm sấp ở phía bên ngoài cửa sổ lầu mười ba? Còn tưởng rằng đang diễn phim điện ảnh à? "

Phương Quyên có chút bất an.

"Xem giám sát đi, bất kể như thế nào, trong lòng em cứ không yên tâm. "

"Đừng làm loạn được không, anh nói với y tá là anh ở chỗ này nghỉ trưa một chút, anh lấy lý do gì để bây giờ đi kiểm tra camera. Anh cũng không thể nói anh làm mất đồ lúc nghỉ trưa đúng không? "

Lời Vu Vĩ nói làm Phương Quyên khẽ cười một tiếng: "Vì sao không thể? Anh thật sự đã làm mất thứ gì đó sao? "

"Đại tỷ, em phải biết rõ, vì cuộc hẹn của anh và em ở chỗ này, anh đã tắt camera giám sát ở nơi này rồi, nếu không quan hệ của anh với em sớm đã bị người phát hiện rồi có được không? "

Vu Vĩ cảm thấy đầu óc Phương Quyên hôm nay có chút vấn đề.

Phương Quyên có chút tức giận.

"Thế nhưng vừa rồi rõ ràng có người. "

"Nơi đó có người sao? Nơi này là lầu mười ba! Cửa sổ lầu mười ba, em đi ra ngoài nằm thử xem. "

Vu Vĩ có chút bực bội rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài lần nữa truyền đến tiếng của y tá nhỏ.

"Bác sĩ Vu, anh còn đó không? "

"Y tá nhỏ dính anh như vậy, làm sao vậy? Anh sẽ không phải cũng đem y tá nhỏ này ăn rồi ư? "

Phương Quyên lập tức ghen tuông.

Vu Vĩ cảm thấy Phương Quyên bây giờ quả thực có chút không thể nói lý.

"Anh là bác sĩ ở đây, tương tác với y tá không phải bình thường quá sao? Em có ý gì...? Mỗi ngày giám sát anh? Hay là thế nào? Em bây giờ bảo vệ chồng và con trai, anh lại không thể kết hôn, không thể chờ em nói chuyện yêu đương, Phương Quyên, em thật quá đáng rồi? "

Phương Quyên lập tức nắm chặt cổ áo Vu Vĩ nói: "Em quá đáng? Bộ dạng này của em là vì ai? Vu Vĩ, anh đừng có không biết tốt xấu! Anh không kết hôn, không yêu đương, nhưng anh đã làm gì với những con hồ ly ở ngoài, đừng cho là em không biết! "

"Vậy cô muốn thế nào...? Tôi là người đàn ông! Hơn nữa là người đàn ông có cơ thể và tinh thần khỏe mạnh! Nhiều năm như vậy em muốn kìm nén chết tôi à? Lúc tôi cũng cần cô, cô đang nằm trên giường Tống Hải Đình, hiện tại cô có lý do gì để quản tôi? "

Vu Vĩ tháo tay Phương Quyên ra, lạnh lùng nói: "Cô nếu như còn muốn thuận lợi xử lý Trương Mẫn, tốt nhất bây giờ đừng trêu chọc tôi. "

"Anh! Anh nói nhảm gì vậy? Em còn không phải là vì anh và con trai! "

"Vì ai cũng không thể để cho tôi mất mặt, Phương Quyên, tôi có thể vì cô suốt đời không cưới, nhưng tốt nhất đừng quản tôi làm cái gì, trừ phi cô có thể khống chế mình và Tống Hải Đình. "

Vu Vĩ nói xong cũng đóng sầm cửa rời đi.

Phương Quyên cũng ngây ngẩn cả người, sau đó đặt mông ngồi ở trên giường khóc.

Thẩm Hạ Lan ở gian phòng bên cạnh nghe được rõ ràng, thực sự không dám ngẩn người lâu, chỉ sợ Phương Quyên đột nhiên kịp phản ứng, đến tìm người thì phiền toái.

Cô rất nhanh tiêu sái ra khỏi phòng bệnh, thấy Diệp Minh cầm lấy một cái áo choàng, trực tiếp choàng lên người cô.

"Mợ chủ, tôi vừa rồi nghe được có động tĩnh, để cho một y tá nhỏ gọi Vu Vĩ rời đi. "

Thẩm Hạ Lan hết sức tán thưởng Diệp Minh, nhưng có chút lo lắng nói: "Vu Vĩ nếu biết viện trưởng không tìm ông ta, đoán chừng sẽ phát giác được cái gì, cho nên chúng ta đi nhanh lên. "

"Không sao đâu, mợ chủ, tôi đi tìm viện trưởng về việc đánh giá chức danh nghề nghiệp của Vu Vĩ, tôi nói Diệp Tổng không đồng ý, lúc này ông ta là thật sự muốn tìm Vu Vĩ. "

Nghe được Diệp Minh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ra một lúc.

"Anh tìm viện trưởng nói chuyện này? Ngay vừa rồi? "

"Ừ.... "

"Làm sao anh biết Vu Vĩ muốn xét chứng chỉ? "

"Tôi nghe các y tá nói, hơn nữa tôi cũng nghe bọn họ nói Vu Vĩ trong phòng nghỉ trưa, cho nên tôi mới làm như vậy. Mợ chủ, tôi có phải là làm không tốt lắm...? "

Diệp Minh có chút ngượng ngùng nhìn Thẩm Hạ Lan.

"Không không không, anh làm cực kỳ tốt. "

Thẩm Hạ Lan vội vàng tán thưởng.

Thuộc hạ của Diệp Ân Tuấn thật đúng là nhân tài lớp lớp xuất hiện..., vừa rồi nếu không phải anh ta, đoán chừng mình thật đúng là không thoát thân được.

Được khen ngợi Diệp Minh hết sức cao hứng.

"Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ...? "

Thẩm Hạ Lan thấy anh ta như đứa trẻ được cho kẹo, không khỏi hỏi một tiếng.

Diệp Minh vội vàng gật đầu.

"Vâng, trước kia tất cả mọi người nói tôi nhỏ nhất, để cho tôi ở nhà trông camera giám sát, lần này là bởi vì không đủ người mới điều tôi đến, nói thật, tôi vẫn là thích ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. "

"Được rồi, về sau tôi nói với Ân Tuấn, cho anh ở lại bên cạnh tôi là được rồi. "

"Cám ơn mợ chủ. "

Diệp Minh hết sức cao hứng.

Có lẽ là được Diệp Minh lây, tâm tình Thẩm Hạ Lan cũng hòa hoãn không ít.

Lúc hai người mới vừa đi tới phòng cấp cứu, chợt nghe thấy Tống Dật Hiên cùng Lưu Mai từ bên kia truyền tới.

"Nguy rồi, đoán chừng là cãi vã. "

Thẩm Hạ Lan rất nhanh chạy tới.

Quả nhiên, Tống Dật Hiên cùng Lưu Mai cãi nhau bởi vì chuyện của Trương Mẫn.

"Mẹ là vì tốt cho con. Dật Hiên, con muốn kiểu con gái nào cũng có thể, con thậm chí cũng có thể nuôi cô ta cả đời, nhưng không thể lấy cô ta, mẹ không đồng ý! "

Ngực Lưu Mai kịch liệt phập phồng, như thể đang tức giận.

Tống Dật Hiên có chút buồn bực nhìn Lưu Mai, gầm nhẹ nói: "Mẹ, con đã trưởng thành, chuyện của con mẹ có thể đừng quản không? Nếu như không phải con giữa đường trở về một chuyến, con còn thật không biết người mẹ hiền lương thục đức sẽ đến đây làm chuyện gì đối với một cô gái tay trói gà không chặt. "

"Con xem mẹ thành người như thế nào rồi? Mẹ có thể làm cái gì với cô ta? Ở trong lòng con, mẹ chính là người phụ nữ ác độc như vậy sao? Mẹ là vì con, con trai! Mẹ chỉ là muốn đưa cô ta đi. Mẹ có thể mời cho cô ta người chăm sóc tốt nhất, mẹ cũng có thể mua cho cô ta một căn nhà để chăm sóc cô ấy cả đời, nhưng mẹ không thể để cho cô ta hủy hoại con của mẹ cả đời! "

Lưu Mai tức giận đỏ cả mắt.

Tống Dật Hiên thấp giọng nói: "Mẹ, sự chiếu cố tốt nhất đối với cô ấy là để con cưới cô ấy. "

"Mẹ không đồng ý! Con yêu cô ta không? Tống Dật Hiên, con vỗ ngực một cái mà tự hỏi một chút, con yêu cô ta sao? Con chẳng qua là bởi vì cô ta đã cứu con, con cảm kích cô ta, chẳng qua là bởi vì cô ta vì cứu con đã mất đi tư cách làm mẹ, con cảm thấy mắc nợ cô ta.

Đứa con ngốc của mẹ, con không cần phải lấy cả đời mình để bù đắp! Huống hồ cô ta cũng không dùng bao nhiêu chân tâm thật ý đối với con! "

Lời của Lưu Mai làm Tống Dật Hiên cùng Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.

Bà làm sao sẽ biết rõ như vậy?

"Mẹ, mẹ điều tra con? "

Tống Dật Hiên cảm thấy hết sức không thể tưởng tượng nổi.

Đến bước này, Lưu Mai cũng không che giấu nữa.

"Đúng, mẹ điều tra con, nói đúng ra, mẹ là điều tra Trương Mẫn. Mẹ mặc kệ thân phận cô ta là gì, dù cô ấy là nhân viên nhỏ, chỉ cần thật tâm thực lòng đối với con, mẹ đều chấp nhận, thế nhưng cô ta phải sao? Con nói cho mẹ biết, cô ta lúc trước cứu con thật sự không biết hậu quả sao? Một người phụ nữ hết sức quen thuộc với Trung y, thà mạo hiểm đời này không làm mẹ vẫn muốn làm như vậy, một người phụ nữ tâm kế như vậy phù hợp với con sao? "

Lời của Lưu Mai lần nữa làm cho Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.

Cô cũng là thông qua Trương Vũ mới biết được thân phận của Trương Mẫn, không nghĩ tới Lưu Mai mới từ viện điều dưỡng đi ra thời gian ngắn như vậy đã nắm rõ ràng tất cả.

Cùng khiếp sợ còn có Tống Dật Hiên.

"Mẹ, mẹ làm sao lại......"

"Làm sao lại biết rõ ràng như vậy sao? Con trai, mẹ mặc dù ngây người nhiều năm như vậy ở viện điều dưỡng, nhưng nếu như mẹ thật sự muốn biết chuyện gì, mẹ vẫn có thể biết rõ. Ba của con luôn để lại cho mẹ một số người chăm sóc bảo hộ. Chỉ là nhiều năm như vậy mẹ vẫn luôn không thèm dùng mà thôi. Lúc này đây nếu như không phải là bởi vì con, mẹ cũng sẽ không dùng những người này. "

Lúc Lưu Mai nói những điều này, đáy mắt có thần sắc phức tạp.

Tống Dật Hiên cả người ngây dại.

"Làm sao có thể? Ba không phải đã sớm như hình với bóng với Phương Quyên sao? Như thế nào còn có thể đối với mẹ......"

Ý thức được mình đang nói cái gì, Tống Dật Hiên vội vàng ngậm miệng.

Lưu Mai cười khổ nói: "Ba của con cái người này..., thật sự làm cho người ta rất đau buồn. Bây giờ không nói đến ba của con, chỉ nói con và Trương Mẫn. Con trai, người phụ nữ Trương Mẫn này tâm bất chính, bất kể như thế nào mẹ cũng sẽ không cho con lấy cô ta. Nếu như con còn nhận mẹ là mẹ, con liền nghe mẹ. Một thời gian nữa cô ấy sẽ ra khỏi phòng cấp cứu, mẹ sẽ thu xếp cho cuộc đời còn lại của cô ấy. Đừng lo, mẹ sẽ không bạc đãi cô ta. "

"Mẹ, chuyện này mẹ để cho con tự xử lý được không? "

Tống Dật Hiên thật sự không muốn mẹ nhúng tay vào chuyện này.

Mặc kệ anh đối với Trương Mẫn là cảm giác gì, anh cũng hy vọng tự mình đi giải quyết, mà không phải như một đứa trẻ, để mẹ mình giải quyết hậu quả.

Mắt thấy Lưu Mai cùng Tống Dật Hiên muốn lần nữa cãi vã, Thẩm Hạ Lan vội vàng đi đến.

"Dì, Tống Dật Hiên, cháu vừa rồi ở chỗ này gặp được một người, cháu cảm thấy bây giờ quan trọng nhất không phải thảo luận vấn đề đi hay ở của Trương Mẫn, mà là hai người trước hết nghe việc cháu muốn nói đã, cháu nghĩ hai người sẽ biết nên làm như thế nào. "

Sự xuất hiện của Thẩm Hạ Lan khiến Lưu Mai khựng lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, như đã biết cái gì đó.

"Ôi, Hạ Lan, cháu vẫn là không giúp đỡ dì. "

"Dì à, thực xin lỗi. Cháu hiểu được Tống Dật Hiên có thể tự xử lý tốt chuyện này, dì vẫn là đừng nhúng tay. "

Thẩm Hạ Lan có chút tự trách cùng áy náy.

Tống Dật Hiên đi qua kéo lấy tay cô.

"Cô nói xin lỗi cái gì? Cô lại không có làm sai gì. Cô muốn nói cái gì? Cô ở nơi này nhìn thấy người nào? "

Tống Dật Hiên hỏi liên tiếp khiến Thẩm Hạ Lan có chút không biết trả lời từ đâu, mà Lưu Mai nhìn Tống Dật Hiên lôi kéo tay Thẩm Hạ Lan, trong mắt xẹt qua một tia tiếc nuối.

Nếu không phải thân thích thì tốt biết bao nhiêu, dù là dùng hết tất cả, bà cũng sẽ để cho Tống Dật Hiên như ý nguyện, đáng tiếc......

Lưu Mai trong lòng thở dài, chợt nghe Thẩm Hạ Lan nói: "Tôi nhìn thấy Phương Quyên, hơn nữa phát hiện một bí mật trọng đại. "

Đang nói, trong bệnh viện đột nhiên vang lên tiếng chói tai, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.