Cục Cưng Có Chiêu

Chương 415: Chương 415: Cái đồ Miệng cứng tâm đậu hủ




“Cậu Diệp, mợ chủ, nhà họ Hoäc đến rồi”

Giọng thím Hoàng quản gia vang lên.

Thẩm Hạ Lan cứng người phần nào vì câu nhà họ Hoắc.

“Có khi nào là chú út không?”

Điều đầu tiên Thẩm Hạ Lan nghĩ đến là Hoắc Chẩn Đình.

Bà cụ Hoắc hay làm quá, đến gây rối vào lúc này cũng không phải là không được, nhưng muốn nói người thực sự có thể chủ trì, thì phải thuộc về Hoắc Chấn Đình.

Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.

“Nếu em không muốn gặp thì không gặp cũng được, dù sao cũng do anh đã khơi mào cuộc chiến giữa nhà họ Hoäc và nhà họ Diệp. Anh biết cảm giác của em đối với Hoäc Chãn Đình, chỉ cân em nói một lời, dù kết quả hay quyết định thế nào, anh cũng sẽ nghe lời em. ˆ Diệp Ân Tuấn trực tiếp giao quyền lựa chọn cho Thẩm Hạ Lan.

Nói cách khác, nếu Thẩm Hạ Lan nói rằng ván cờ lân này cứ vậy mà kết thúc, Diệp Ân Tuấn sẽ không ngần ngại rút lại toàn bộ vốn đầu tư và chèn ép đối với nhà họ Hoäắc.

Sự tôn trọng này đã chạm đến trái tim của Thẩm Hạ Lan, khiến cô không thể nói thành lời.

“Em không biết, nhưng em cũng không muốn tuỳ theo ý bà cụ Hoắc như thế này”

Thẩm Hạ Lan không muốn đi quá xa.

Diệp Ân Tuấn hiểu ngay lập tức.

Tất cả những gì cô muốn chỉ là một lời xin lỗi từ bà cụ Hoắc.

“Được rồi, em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút trước đi, anh đi xuống gặp anh ta.

“Ừ, anh cũng đừng quá tức giận”

Thẩm Hạ Lan thực sự không muốn đối mặt với Hoắc Chấn Đình.

“Sẽ không!”

Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan lên giường, kéo chăn đắp cho cô, hôn lên trán cô rôi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan thật ra có chút lo lắng, nhưng cô tin rằng Diệp Ân Tuấn sẽ xử lý ổn thoả, mà cô thì mệt đến chết đi được, trực tiếp kéo chăn qua đầu ngủ thiếp đi.

Diệp Ân Tuấn bước xuống cầu thang, nhìn thấy chính là vẻ mặt có chút gấp gáp của Hoắc Chãn Đình.

“Chà, ngọn gió nào đã đưa cậu Hoác đến đây vậy?”

Diệp Ân Tuấn bây giờ tràn đầy năng lượng gấp trăm lần, tâm trạng cực kỳ tốt.

Hoäc Chấn Đình cố ý liếc vê phía sau Diệp Ân Tuấn, khi không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, anh ta có chút thất vọng.

“Hạ Lan đâu? Cô ấy ổn chứ?”

“Không ổn lắm, gần đây thân thể rất yếu, do hôm qua tức giận mà hôm nay không dậy nổi. Cậu Hoắc đến đây để gặp vợ tôi? Tôi nhớ giữa nhà họ Hoác và vợ tôi cũng không hay qua lại, cũng không có giao tình gì để nói, phải không? “

Mỗi câu của Diệp Ân Tuấn đều chứa gai.

Hoắc Chấn Đình biết anh tức giận trong lòng, cho nên cũng không phản bác.

“Tôi biết mẹ tôi đã làm ra chuyện dại dột, chọc giận hai người. cho nên nhà họ Diệp muốn làm gì nhà họ Hoắc, tôi đều sẽ chấp nhận”

“Cậu Hoắc nói lời này, cứ như thể nhà họ Diệp của chúng tôi bắt nạt người khác vậy. Ít ai biết rằng nhà họ Diệp chúng tôi mới là nạn nhân.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn Hoắc Chấn Đình, lời nói ra không chừa chút mặt mũi nào.

Bây giờ bị bà cụ Hoắc đẩy vào hoàn cảnh như vậy, Hoắc Chấn Đình thật sự không nói được lời nào.

Anh ta thở dài nói: ‘Ân Tuấn, tôi biết anh và Hạ Lan rất tức giận trong lòng, tôi cũng biết mẹ tôi đã làm không đúng, nhưng hôm nay tôi đến, chỉ muốn Hạ Lan qua gặp bà cụ, dù gì thì đó cũng là thân thích ruột rà, mà mẹ tôi… “

“Nếu vậy thì thôi đi. Hạ Lan nhà chúng tôi không chịu nổi bất kỳ sự yêu thương nào của nhà họ Hoắc các người đâu, không cách nào đến thăm bà cụ nhà các anh. Bà cụ nhà các anh sẽ có cháu gái chăm sóc, đúng không?”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến vẻ mặt của Hoắc Chấn Đình có chút khó coi.

“Mẹ tôi bị bệnh, hôn mê bất tỉnh, bác sĩ cũng không tìm ra vấn đề gì. Tôi đang nghĩ, có lẽ Hạ Lan đến sẽ khiến bà cụ tỉnh táo một chút, cho nên…”

“Cho nên anh mới đến đây cầu xin Hạ Lan nhà chúng tôi sao? Cậu Hoắc, cậu cũng thật là thú vị. Lần trước bà cụ nhà các anh bị đột quy, Hạ Lan nhà chúng tôi không màng nguy hiểm của chính mình, đi lấy thuốc giải về, đổi lại em ấy đã mất cái gì, các người không rõ rồi sao? Nhựng nhà họ Hoắc các người có ai biết ơn em ấy không?

Ngay cả bà cụ nhà các anh cũng không vừa mắt Hạ Lan, xem thường vợ tôi đủ kiểu, bây giờ bà ấy lại hôn mê bất tỉnh, lại nghĩ đến Hạ Lan nhà chúng tôi. Các người xem Hạ Lan nhà chúng tôi là gì?

Lần trước mất đi một đứa con của chúng ta, bây giờ định để Hạ Lan nhà chúng tôi đem mạng cho nhà họ Hoắc các người, các người mới vừa lòng sao?

Ngay khi Diệp Ân Tuấn nói điều này, Hoắc Chấn Đình liền không thể đáp lời nữa Những gì Thẩm Hạ Lan đã làm cho bà cụ Hoắc, Tiêu Ái đã nói qua, bà cụ Diệp cũng đã nói qua; nhưng bà cụ Hoắc lại không tin.

Không chỉ vậy, từng chuyện từng chuyện gần đây đã làm trái tim của Thẩm Hạ Lan tan nát hoàn toàn, nhà họ Hoắc thật sự không còn mặt mũi nào để yêu cầu Thẩm Hạ Lan làm gì nữa.

Nhưng Hoắc Chấn Đình vẫn muốn vùng vẫy.

“Ân Tuấn, bà cụ nhà chúng tôi đã già, cũng bị người khác mê hoặc, nhìn người không thấu, tôi tin sớm muộn gì bà cụ sẽ biết rõ con người của Hạ Lan”

“Sớm muộn là khi nào? Mười năm? Hai mươi năm? Tôi lại không nỡ nhìn Hạ Lan nhà chúng tôi chịu nhục nhiều năm như vậy. Hơn nữa, bà cụ nhà các anh đã nói qua Hạ Lan nhà chúng tôi không liên quan gì đến nhà họ Hoắc nhà các người nữa. Cho nên cậu Hoắc, mời trở về đi, Hạ Lan nhà tôi gần đây sức khỏe rất không tốt, hơn nữa người dính tai tiếng, không thể ra khỏi cửa biệt thự này, cậu Hoắc không cần phải tốn hơi nữa, nhà họ Diệp và nhà họ Hoắc không có việc gì để nói đâu. Thím Hoàng, tiễn khách! “

Diệp Ân Tuấn kiên quyết từ chối như vậy, mặc dù Hoắc Chấn Đình đã lường trước, nhựng cũng có chút đau lòng.

Một gia đình đang yên đang lành giờ lại tan nát, trong lòng anh buồn hơn ai hết.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ lo việc của Dư Khinh Hồng”

Lời nói của Hoắc Chấn Đình không làm cho Diệp Ân Tuấn thay đổi quyết định.

“Đó là chuyện của nhà họ Hoắc các người, không liên quan gì đến tôi, đừng nghĩ rằng làm vậy tôi sẽ tha cho nhà họ Hoắc. Cuộc đối đầu trên thương trường giữa hai nhà chúng ta vẫn chưa kết thúc. Tôi hy vọng cậu Hoắc có thể chịu được đến phút cuối.”

Sau khi Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói xong, thím Hoàng trực tiếp đến tiễn khách.

Hoắc Chấn Đình hết cách, liếc mắt nhìn hướng phòng ngủ lầu hai rồi thở dài rời đi.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan nói muốn ngủ, nhưng cứ trằn trọc không thể ngủ được. Cơ thể rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại tỉnh táo lạ thường.

Khi Diệp Ân Tuấn trở lại phòng ngủ, cô đột nhiên vén chăn lên, nhìn thẳng vào Diệp Ân Tuấn, ánh mắt có phần không yên.

Nhìn người phụ nữ ngoài mặt lạnh lùng bền trong ấm áp này, Diệp Ân Tuấn không khỏi thở dài.

“Không phải bảo em nghỉ ngơi sao? Sao còn chưa ngủ?”

“Anh ấy đi rồi?”

Thẩm Hạ Lan rốt cuộc không thể nhịn được, hỏi.

“Ừ, đi rồi”

Diệp Ân.Tuấn cũng không giấu cô, ngồi ở mép giường đem ôm cô vào lòng.

“Rất lo lắng cho nhà họ Hoắc?”

“Không có, em chỉ là cảm thấy không bình tĩnh được.”

Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy bản thân như vậy cũng không tốt, nhà họ Hoắc đối xử với cô như vậy, tại sao cô phải suy nghĩ nhiệu như vậy? Nhưng trái tim này lại cứ không nghe lời.

Nhìn thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn đau lòng nói: “Anh ấy không đến vì bất cứ điều gì khác. Anh ấy chỉ nói rằng bà cụ Hoắc lại hôn mê, muốn em đến gặp bà ấy”

“Em không đi”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối.

Mặc dù cô dứt khoát như vậy, nhưng Diệp Ân Tuấn cũng thấy sự lo lắng của cô.

“Cái đồ miệng cứng tâm đậu hủ, nếu em thực sự lo lắng, anh sẽ cử người qua xem.

Lời nói của Diệp.Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ.

“Em đã nói là em không lo lắng”

“Được rồi, em không có lơ lắng, là anh muốn đi xem nhà họ Hoắc thế nào được chưa?”

Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan tự nhiên không biết phải phản bác lại như thế nào.

Cô nép vào vòng tạy của Diệp Ân Tuấn thì thầm: “Anh nói xem có phải em quá vô dụng không?”

“Không phải, anh biết em vẫn là lo lắng cho bà ấy, nhưng là bà cụ này không biết phân biệt đúng sai, còn có một Dư Khinh Hồng ở bên, cho nên cũng không rõ là bà ấy có thật là bị bệnh không”

“Vậy anh còn muốn đi xem?”

“Đương nhiên anh sẽ không đích thân đi, em cũng biết.y thuật của Tô Nam, không bằng để Tô Nam đi xem, đương nhiên không thể nói anh bảo anh †a đi. Anh ta biết nói thế nào, nếu bà cụ thật sự có vấn đề gì, y thuật của Tô Nam sẽ giải quyết được, em đừng lo lắng. Nếu lần trước không phải do không có Tô Nam ở đây, anh sẽ không để em mạo hiểm đi lấy thuốc giải độc.

Lần này nói thế nào anh cũng không để em đi mạo hiểm. “

Nghĩ đến chuyện lần trước trong lòng Diệp Ân Tuấn vấn còn sợ hãi.

Dù thế nào thì lần này anh cũng phải canh chừng Thẩm Hạ Lan, không thể để cô làm chuyện ngu ngốc nữa.

Nghe Diệp Ân Tuấn sắp xếp hết mọi chuyện, Thẩm Hạ Lan càng không biết phải nói gì.

“Cảm ơn anh, Diệp Ân Tuấn”

“Vợ chồng còn nói lời cảm ơn làm gì, bảo vệ em, khiến em cảm thấy thoải mái, đó là điều một người đàn ông như anh nên làm không phải sao?”

Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng sờ lên trán Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Được rồi, mau dậy ăn cơm đi, nếu không bụng em sẽ lại kêu ọc ọc nữa”

“Đáng ghét!”

Thẩm Hạ Lan đẩy anh một cái, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào.

Ngay sau khi bước xuống đất, toàn bộ chân của cô trở nên mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống sàn.

Diệp Ân Tuấn ha ha cười lớn, ôm cô lên trong ánh mắt giận dữ của Thẩm Hạ Lan.

“Anh để em xuống! Em không xuống ăn cơm nữa, em ở trong phòng ăn”

“Được rồi, đừng nói lời ngốc nghếch nữa. Nếu em cứ ở trong phòng, bọn họ mới sẽ nghĩ lung tung đó”

Diệp Ân Tuấn đang có tâm trạng tốt, bế Thẩm Hạ Lan đang ngượng ngùng đi xuống lầu.

Người hầu đã chuẩn bị xong thức ăn,nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang bế Thẩm Hạ Lan, đều cười rồi đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô có thể là mợ chủ đầu tiên bị người hầu trêu ghẹo.

Khi hai người đến nhà ăn, Thẩm Hạ Lan phát hiện ra những món cô chuẩn bị ban đầu đều là món yêu thích của Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ thêm vài món mà cô thích ăn.

“Anh cho người làm sao?”

“Mau ăn đi, không phải bảo đói sao?”

Diệp Ân Tuấn không trực tiếp trả lời, nhưng Thẩm Hạ Lan đã có câu trả lời.

“Lát nữa có phải ăn cơm xong anh sẽ đến công ty?”

“Đúng.

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang lo lắng điều gì, mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ trở vê sớm, không để mình quá mệt mỏi. Ngoài ra, tập đoàn Hoàn Trí của nhà họ Diệp, anh cũng sẽ không hoàn toàn bỏ mặc. Anh làm như vậy, không phải muốn nhà họ Hoắc không còn chỗ đứng ở Hải Thành, mà chỉ mong bà cụ Hoäc có thể nhìn rõ sự việc, đừng tùy tiện làm bậy với em nữa. Chỉ cần nhà họ Hoắc xin lỗi và hứa từ nay sẽ không làm phiền, không làm †ổn thương, hay ép buộc em nữa, thì anh sẽ dừng lại, được không? “

Khi Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn đã nói tất cả mọi thứ rồi, đương nhiên không có ý kiến nữa.

“Tuỳ ý anh”

“Ăn nhanh đi: Diệp Ân Tuấn sờ đầu Thẩm Hạ Lan, ánh mắt cưng chiều khiến Thẩm Hạ Lan có chút không chịu nổi.

Cô có tài giỏi gì, sao lại có thể có một người chồng như thế này.

Hai người đang ăn trưa ngọt ngào, thì bên ngoài có tiếng động cơ ô tô.

Lại là ai nữa đây?

Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.

Anh chỉ muốn cùng Thẩm Hạ Lan yên ổn ăn một bữa cơm, tại sao lại khó như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.