Cục Cưng Có Chiêu

Chương 416: Chương 416: Nếu không thể gả đi, tôi sẽ sống ở nhà anh




Thẩm Hạ Lan đương nhiên nhìn thấy cái nhíu mày của Diệp Ân Tuấn, đồng thời cũng nghe thấy tiếng động cơ xe bên ngoài.

Cô nói nhỏ: “Em ra ngoài xem một chút.”

“Không cần, ăn cơm.”

Lúc này đối với Diệp Ân Tuấn chuyện gì cũng không quan trọng bằng bữa ăn của vợ mình.

Nói xong, anh lại gắp thêm một số thức ăn vào bát của Thẩm Hạ Lan.

Những người hầu đã trốn từ lâu cũng đi ra vào lúc này, đặc biệt là Tiểu Tử cũng ra ngoài xem xét, sau đó mỉm cười bước vào.

“Sếp Diệp, mợ chủ, là cậu chủ cùng cô chủ.”

Lời nói của Tiểu Tử khiến Thẩm Hạ Lan có phần phản ứng không kịp.

“Ai?”

Diệp Ân Tuấn hiểu ra, vẻ mặt không khỏi có chút khó coi.

“Họ đến đây làm gì? Tiễn về đi.”

Cuối cùng anh cũng có khoảng thời gian riêng với Thẩm Hạ Lan, không ngờ con mình lại đến phá đám, làm sao anh có thể vui được.

Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng nhận ra ai đã đến, liền trở nên vui vẻ.

“Cô nói Minh Triết và Nghê Nghê đến rồi sao?”

“Đúng vậy!”

“Em đi xem!”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đứng dậy, nhưng bị Diệp Ân Tuấn nắm lấy cánh tay.

“Làm gì vậy? Không nghe thấy con trai con gái tới sao? Em đi gặp bọn nó.”

Thẩm Hạ Lan hơi khó hiểu trước hành động của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn mặt đen nói: “Bọn nó có tay có chân, tự mình biết đi vào, em ngồi xuống ăn đi.”

“Em muốn……”

“Muốn gì? Nghĩ lại tư thế đi bộ bây giờ của em đi.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan đỏ mặt.

“Anh đang nói cái gì vậy.”

Cô liếc nhìn Tiểu Tử, Tiểu Tử ngay lập tức biết điều cười rút lui.

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

“Diệp Ân Tuấn, sau này nói chuyện có thể đừng lộ liễu như vậy được không?”

“Lời anh nói không phải là sự thật sao? Bây giờ em có thể đi ra ngoài xem được không?”

Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói, vẻ mặt đó khiến người ta muốn đấm cho một phát, thật đáng ghét.

Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng biết những gì Diệp Ân Tuấn nói là sự thật, cô cũng không thể khập khiễng mà đi ra ngoài được đúng không? Lúc đó ăn nói với lũ trẻ thế nào đây?

Bất đắc dĩ, Thẩm Hạ Lan đành phải ngồi xuống, rất lo lắng mà chờ bọn trẻ đi vào.

Thẩm Minh Triết sau khi xuống xe dẫn theo Thẩm Nghê Nghê bước vào.

“Ba mẹ! Con và anh trai đến để gặp ba mẹ ạ!”

Giọng của Thẩm Nghê Nghê vang lên, Thẩm Hạ Lan thực sự có chút không thể ngồi yên.

Lúc này, cô chợt nghe thấy giọng nói của bà cụ Diệp.

“Nghê Nghê, đừng chạy, chậm lại chút.”

Lúc này, Thẩm Hạ Lan không bình tĩnh nỗi nữa, lông mày của Diệp Ân Tuấn lần nữa lại nhăn lại.

Không chỉ đứa nhỏ đến, mà cả người lớn cũng đến?

Thẩm Hạ Lan đang định đứng dậy đi ra ngoài đón tiếp, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng ngăn lại, sau đó tự mình đứng dậy đi ra ngoài.

“Mẹ, tại sao mẹ lại đến rồi?”

Sự xuất hiện của Diệp Ân Tuấn ngay lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Nghê Nghê.

“Ba!”

Cô bé nhanh chóng lao về phía Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng bế Thẩm Nghê Nghê lên.

Cô nhóc này sau khi khỏi bệnh đã nặng lên không ít, như thể sắp béo thành con lợn con rồi.

“Ba, con nhớ ba lắm! Mẹ đâu rồi? Con muốn gặp mẹ!”

Thẩm Nghê Nghê đã không gặp Thẩm Hạ Lan trong khoảng thời gian này, nên thực sự có chút nhớ Thẩm Hạ Lan.

Nghe thấy con gái gọi mình, Thẩm Hạ Lan không còn ngồi yên được nữa, nhanh chóng đứng lên, tuy rằng chân có chút đau nhức, nhưng vẫn cười nói: “Mẹ, mẹ đến rồi à?”

Bà cụ Diệp là người như thế nào?

Đương nhiên nhìn thoáng liền có thể thấy vẻ khó chịu và kỳ lạ của Thẩm Hạ Lan, bà không khỏi trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn, có chút trách cứ.

Diệp Ân Tuấn xấu hổ ho hai tiếng, nhìn thấy bà cụ Diệp vội vàng đi tới, nắm tay Thẩm Hạ Lan nói: “Thân thể không khỏe thì đừng cử động nữa. Mẹ nghe nói con bị cảm, toàn thân đau nhức, sao rồi, có tốt hơn không? ”

Những lời này kịp thời làm cho bước chân của Thẩm Minh Triết dừng lại, sau đó có chút lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ bị bệnh sao? Hiện tại mẹ thế nào rồi?”

Thẩm Hạ Lan đương nhiên nghe ra được bà cụ Diệp đang che giấu cho mình, mặt lập tức đỏ lên vì xấu hổ, sau đó nhìn vào ánh mắt ngây thơ đang lo lắng của con trai, lập tức bỗng thấy xấu hổ.

“Không sao đâu, đừng lo lắng.”

“Con sẽ rót cho mẹ một cốc nước nóng, mẹ mau ngồi xuống.”

Thẩm Minh Triết nhanh chóng xoay người, chạy về phía phòng khách bên ngoài.

“Mẹ bị bệnh à? Mẹ đi khám bệnh chưa? Mẹ uống thuốc chưa?”

Thẩm Nghê Nghê cũng trở nên căng thẳng.

Thẩm Hạ Lan rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng vẫn cười nói: “Không sao đâu, mẹ nghỉ ngơi một lát sẽ khoẻ.”

“Ba, ba không được làm cho mẹ tức giận, biết không?”

Thẩm Nghê Nghê căn dặn Diệp Ân Tuấn như một bà cụ non.

“Vâng, vâng, vâng, công chúa của tôi nói gì cũng đúng hết.”

Diệp Ân Tuấn cười bất lực, ôm cô bé vào bàn ăn.

“Mẹ, mẹ ăn chưa? Chúng ta cùng nhau ăn đi?”

Diệp Ân Tuấn nhìn đồng hồ trước mặt, không biết bà cụ Diệp trước khi tới đã ăn cơm hay chưa, chỉ có thể hỏi thăm.

Thẩm Minh Triết đã rót nước ấm, đưa cho Thẩm Hạ Lan, có chút lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có cần thuốc không?”

“Tạm thời không cần.”

Thẩm Hạ Lan thế này gọi là quẫn bách!

Nếu cô biết hôm nay con trai và con gái sẽ đến, có đánh chết cô cũng sẽ không làm chuyện đó với Diệp Ân Tuấn, đã thế còn không kiềm chế như vậy nữa.

Để giảm bớt sự ngượng ngùng, bà cụ Diệp cười nói: “Chúng ta chưa ăn cơm, qua đây ăn ké bữa cơm, không phiền chứ?”

“Không phiền.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng nói, kêu Tiểu Tử và mọi người lấy thêm bát đũa.

Diệp Ân Tuấn muốn trông coi Thẩm Hạ Lan ngồi xuống, nhưng đã bị Thẩm Minh Triết giành chỗ.

“Ba, ba ngồi với Nghê Nghê đi, gần đây nó rất nhớ ba.”

Thẩm Minh Triết đã khéo léo đẩy Diệp Ân Tuấn cho Thẩm Nghê Nghê bằng một câu nói.

Khi cậu bé nói vậy, Thẩm Nghê Nghê nhanh chóng gật đầu.

“Ừm, ba, con nhớ ba quá, lâu rồi không về chơi với con. Lần trước ba ngủ cùng phòng với anh trai, sao không ngủ với con?”

Lời nói của Thẩm Nghê Nghê gần như làm cho Diệp Ân Tuấn phun ra đồ ăn trong miệng, mà khóe miệng Thẩm Hạ Lan giật giật, vẻ mặt không nói nên lời.

Thẩm Hạ Lan có chút nghi ngờ hỏi: “Ba của con ngủ với con? Khi nào?”

Điều này thực sự là quá bất ngờ đối với Thẩm Hạ Lan.

Không phải Diệp Ân Tuấn không thương Thẩm Minh Triết, chỉ là vì là một cậu bé, Diệp Ân Tuấn nói rằng không thể nuông chiều, nên từ nhỏ nuôi dưỡng tính cách độc lập của Thẩm Minh Triết, để cho con ngủ phòng riêng từ rất sớm.

Mà Thẩm Minh Triết cũng là một người không thích ngủ chung giường với người khác.

Bảo hai người này ở cùng nhau, thực sự khiến người khác ngạc nhiên.

“Không có chuyện đó, ăn cơm.”

Diệp Ân Tuấn muốn che đậy quá khứ, nhưng Thẩm Minh Triết không muốn vậy, cậu bé cười nhạo nói: “Không biết hôm đó ông Diệp đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên chạy vào phòng con, nói rằng ông ấy sợ con sợ hãi, nên phải ngủ với con. ”

Câu nói này khiến khóe miệng Diệp Ân Tuấn giật giật, nhanh chóng gắp một miếng gà cho Thẩm Minh Triết.

“Mau ăn đi. Không biết câu ăn không nói ngủ không nói sao?”

“Em gái nói mà, cũng không phải là con đề cập, hơn nữa con không nói dối.”

Thẩm Minh Triết chậm rãi ăn gà, nhàn nhạt phản bác lại, một lần nữa khiến Diệp Ân Tuấn không nói nên lời.

Nhóc này chắc chắn là cố ý!

Bà cụ Diệp cười hạnh phúc mãn nguyện.

“Được rồi, được rồi, ăn đi, ăn xong chúng ta sẽ nói tiếp.”

Thấy bà cụ lên tiếng, Thẩm Minh Triết cùng Thẩm Nghê Nghê cũng không nói chuyện nữa, bọn họ ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn bắt đầu dùng bữa.

Thẩm Hạ Lan nhìn những người đang ngồi trên bàn lớn trước mặt, trong lòng đột nhiên rất cảm động.

“Mẹ, ăn nhiều một chút.”

“Được rồi, con cũng nên ăn nhiều chút, chú ý đến xương cốt của mình, đừng để tên nhóc thối này luôn bắt nạt con.”

Lời nói của bà cụ Diệp lại khiến Diệp Ân Tuấn khựng lại.

“Mẹ, ai mới là con ruột của mẹ vậy?”

“Mau ăn đi.”

Bà cụ Diệp phớt lờ lời phàn nàn của Diệp Ân Tuấn, thay vào đó, bà nhờ người thêm một ít súp gà cho Thẩm Hạ Lan, nói nhỏ: “Cơ thể của phụ nữ cần phải được tẩm bổ. Tuy con vừa hết ở cử, nhưng có nhiều chuyện cần phải chú ý hơn nữa, tranh thủ lúc này bên ngoài không yên bình, bồi dưỡng cơ thể cho tốt, mẹ đã xin đơn thuốc của một bác sĩ trung y già, để chữa trị khí huyết của phụ nữ, lát nữa mẹ đưa đơn thuốc cho thím Hoàng, mỗi này con uống thuốc đúng giờ, có biết không? ”

“Đơn thuốc gì? Mẹ, không phải là đơn thuốc dân gian chứ?”

Diệp Ân Tuấn nghĩ đến phương thuốc dân gian mà mẹ vợ Thẩm đã chuẩn bị cho anh, liền cảm thấy hơi rợn người.

Bà cụ Diệp trừng mắt nhìn anh nói: “Đương nhiên là mẹ đến bệnh viện chính quy lấy, con nghĩ gì vậy?”

“Vậy thì tốt.”

Lúc này Diệp Ân Tuấn mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Thẩm Minh Triết lặng lẽ gắp thức ăn cho Thẩm Hạ Lan, một lúc sau, bát của Thẩm Hạ Lan đã như một ngọn núi nhỏ.

Cô nhìn động tác ấm áp của con trai có chút không nói nên lời, cười nói: “Minh Triết, mẹ không ăn được nhiều như vậy.”

“Cô giáo nói ăn nhiều sẽ khỏe mạnh, mẹ ăn nhiều chút. Mẹ xem Nghê Nghê đi, bây giờ sức ăn thật là đáng sợ”.

Thẩm Minh Triết không nói cũng không sao, vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Thẩm Nghê Nghê.

Chỉ thấy Thẩm Nghê Nghê tay trái cầm cái đùi gà to mà gặm, tay phải bưng bát canh mà uống, dùng bao nhiêu công sức, cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ, nhìn cô bé ăn là thấy ngon miệng, ăn cực kỳ hăng say.

Thẩm Hạ Lan chưa từng thấy Thẩm Nghê Nghê ăn như vậy bao giờ, không khỏi có chút kinh ngạc.

“Nghê Nghê, ăn từ từ thôi.”

“Không sao, con không sao.”

Thẩm Nghê Nghê vừa ăn vừa nói, như thể đã bị đói từ lâu.

Bà cụ Diệp cười nói: “Ăn được là phước, lúc đầu mẹ cũng sợ, hỏi bác sĩ, thì bác sĩ nói sức khỏe Nghê Nghê lúc trước kém, hệ tiêu hóa không tốt nên không ăn được nhiều. Bây giờ sức khoẻ hồi phục rất tốt, cần nhiều chất dinh dưỡng, hệ tiêu cũng đã hoàn thiện. Miễn là không ăn quá nhiều thì sẽ không sao. Dạo này Nghê Nghê ăn nhiều, cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn, bác sĩ nói rằng cô bé đang hồi phục rất tốt. ”

Nghe được lời của bà cụ Diệp, Thẩm Hạ Lan cảm thấy nhẹ nhõm.

“Vậy thì cũng phải ăn từ từ, con gái đừng ăn uống mất hình tượng như vậy.”

Dù gì thì đó cũng là con gái ruột của mình, lời nói của Thẩm Hạ Lan cũng có chút ẩn ý.

Thẩm Minh Triết lắc đầu nói: “Tướng ăn của em như vậy, sau này có thể gả đi sao?”

“Cần anh quan tâm chắc, không gả được thì em sẽ ở nhà anh, ăn cho anh nghèo luôn!”

Thẩm Nghê Nghê đáp lại Thẩm Minh Triết, cái miệng bóng dầu cùng câu nói không phục, khiến cả nhà bật cười.

Thẩm Triệt chán ghét nói: “Anh không có khả năng nuôi em, em nên tìm ba em để nuôi em đi.”

“Em không muốn, em phải bắt anh nuôi em. Nếu em không gả được thì anh không thể gả! Dù sao em cũng dựa vào anh rồi.”

Thẩm Nghê Nghê vô lại nói, không những thế, còn đưa bàn tay nhỏ đầy dầu mỡ của mình qua chỗ Thẩm Minh Triết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.