“Sao cảm thấy em còn bận rộn hơn anh?”
Tống Đình vòng qua Lam Tử Thất có chút bất đắc dĩ, bây giờ thật muốn làm hôn quân không thượng triều rồi.
Lam Tử Thất bị anh ta lôi kéo, dùng ngón tay điểm lên mũi, cười nói: “Xấu như vậy, còn muốn làm hoàng đế sao? Thế nào, chê một mình em không đủ hầu hạ anh, còn muốn tam cung lục viện, 72 thê thiếp phải không?”
“Nào dám, có chính cung nương nương là em được rồi.”
Tống Đình nịnh bợ Lam Tử Thất rất hữu dụng, không thể không nói, phụ nữ ấy, đàn ông mà nói mấy câu dễ nghe liền không tìm được đông tây nam bắc.
“Bỏ đi, không nhàm chán với anh nữa, là điện thoại của Giang Sơn, có lẽ là thúc giục em quay về thu âm bài hát. Mọi người đều đã cố gắng rất nhiều cho album này, đều nghĩ rằng nó sẽ trở nên nổi tiếng. Hơn nữa, công ty điện ảnh và truyền hình của Hạ Lan vừa mới ra mắt, em cũng cần phải lập một số thành tựu, không thể giúp cô ấy việc gì khác, chỉ có thế cố gắng hết sức vì chuyện này thôi. “
Lam Tử Thất có chút nghiêm túc nhìn Tống Đình.
Tống Đình đương nhiên biết tính tình của Lam Tử Thất, một khi quyết định chuyện gì, đương nhiên sẽ dốc toàn lực.
“Được, đợi bận xong chuyến này rồi, chúng ta kết hôn đi. Anh nghe nói Tống Dật Hiên đi nhận giấy chứng nhận rồi, chúng ta còn tuột ở phía sau, thật là.”
Nghe được Tống Đình than thở, Lam Tử Thất không khỏi cười nói: “Cái này anh cũng so với người ta?”
“Sao có thể không so? Anh ta và Hồ Ngọc Duyên quen nhau bao lâu đâu? Mà đi lấy giấy chứng nhận rồi, em nói xem hai chúng ta quen lâu lắm rồi, cũng phải tu thành chính quả đi chứ.”
“Bớt bớt đi, anh còn chưa ngỏ lời cầu hôn đã muốn cưới em? Em không phải Hồ Ngọc Duyên, anh cứ từ từ chờ.”
Lam Tử Thất trực tiếp đẩy anh ta ra, cười cười, xách túi đi ra ngoài.
“Anh tiễn em.”
Tống Đình nhanh chóng mặc quần áo, đuổi theo.
Diệp Ân Tuấn không biết bên này Tống Đình xảy ra chuyện gì, chỉ ném tàn thuốc trong tay, lái xe về qua thành nam, mua một phần bánh cho Thẩm Hạ Lan rồi mang về.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ngủ trưa dậy, liền ngửi thấy mùi thức ăn.
“Làm gì vậy? Mùi thơm quá?”
Cô đi xuống lầu, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang đọc báo tài chính, không khỏi hỏi.
Diệp Ân Tuấn gấp tờ báo lại, cười nói: “Hầm ít canh vịt cho em, nhưng cần phải để lửa chút, buổi tối ăn là hợp.”
“Canh vịt? Anh ra siêu thị mua à?” . ngôn tình hoàn
“Ra chợ mua.”
Diệp Ân Tuấn cười cười một tiếng, Thẩm Hạ Lan lập tức nghiêng người, đưa tay ôm lấy cổ anh, ngồi ở trong lòng anh như một đứa bé, ôn nhu nói: “Anh đối với em như thế, em phải làm sao để báo đáp anh đây?”
“Đừng quậy.”
Diệp Ân Tuấn kéo tay cô ra, lại không nỡ đẩy cả người cô xuống.
Thẩm Hạ Lan có chút bất mãn nói: “Làm sao vậy? Hiện tại đã không được rồi, còn không cho ngồi trên người sao?”
“Cái gì? Không được là có ý gì? Có biết nói chuyện không? Thẩm Hạ Lan, em chờ anh, chờ xem mấy ngày nữa anh đối phó em như thế nào.”
“Chậc.”
Thẩm Hạ Lan cho anh một ánh mắt khinh thường.
Diệp Ân Tuấn đây gọi là chán nản.
Vầy có bị coi là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh không?
“Em chờ đó cho anh!”
“Này này.”
Thẩm Hạ Lan khóe mắt vừa quét, liền phát hiện hộp bánh.
“Mua cho con gái à?”
“Anh mua cho em, nhanh ăn đi. Nghê Nghê một lát nữa sẽ về, em muốn ăn cũng không có đâu.”
Diệp Ân Tuấn vươn tay cầm bánh đưa cho Thẩm Hạ Lan.