Sau khi Diệp Ân Tuấn nghe xong, đột nhiên lại nói: “Lúc nãy Phi có gọi điện thoại cho anh, nói là ở bên phía của ông ngoại có người dùng điện thoại riêng liên lạc với người ở nước T, em nói xem có phải là ông ngoại không?”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngơ người.
“Làm sao có thể chứ, cho dù ông ngoại có muốn gặp Tiêu Nguyệt đi nữa cũng không có khả năng biết số điện thoại của dì ấy, cho dù tìm người đi thăm dò, anh cảm thấy Tiêu Nguyệt đã chết nhiều năm như thế, có thể dùng tên thật của mình để tạo số điện thoại hả? Nếu như không có sim điện thoại với cái tên Tiêu Nguyệt, làm sao mà ông ngoại có thể tra ra được số điện thoại di động của Tiêu Nguyệt cơ chứ?”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn híp lại.
“Vậy chỉ còn lại một loại khả năng, cuộc điện thoại này là do Dư Khinh Hồng đã gọi.”
“Cô ta làm sao ta có thể biết số điện thoại của Tiêu Nguyệt?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút buồn cười.
Diệp Ân Tuấn lại thờ ơ nói: “Cô ta không biết số điện thoại của Tiêu Nguyệt, nhưng mà cô ta có thể biết số điện thoại của Vu Phong, đừng quên Dư Dương đã từng hợp tác với Vu Phong.”
Lời này lập tức đánh thức Thẩm Hạ Lan.
Dư Khinh Hồng thật sự dự định hợp tác với Vu Phong để đối phó với cô và ông cụ Tiêu à?
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan chìm xuống.
“Có thể tra ra số điện thoại của đối phương không?”
“Để anh thử.”
Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy, chắc chắn có thể nắm chắc.
Trong mắt của Thẩm Hạ Lan lướt qua một tia lạnh lùng.
“Nếu như Dư Khinh Hồng thật sự hợp tác với Vu Phong, vậy thì cô ta đã sắp đưa mình vào con đường chết.”
“Không cần phải hao tâm tổn sức đối với một nhân vật như thế này, cứ giao cho anh là được rồi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
“Không, em muốn tự mình làm, dù sao thì cô ta cũng là em gái ruột của em, cho dù có đưa cô ta lên thiên đường thì cũng phải để cô ta thua tâm phục khẩu phục.”
Nói như thế, Diệp Ân Tuấn cũng chỉ có thể tôn trọng ý của cô.
“Được rồi, không nói tới cô ta nữa, tối nay muốn ăn cái gì đây?”
“Tùy tiện đi.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi mệt.
Cô dựa ở trên ghế sa lông, thấp giọng nói: “Chiều ngày hôm nay em đi đến không ít nơi, hơn nữa Khương Hiểu nói với em là cô ta nghi ngờ Dư Khinh Hồng đang hạ độc ông ngoại, nhưng mà lần này cô ta khá là thông minh, không đặt ở bên ngoài, mà là lợi dụng hai loại mùi hương tương khắc với nhau để đạt được mục đích.”
Thẩm Hạ Lan thuật lại những lời của Khương Hiểu.
Diệp Ân Tuấn nghe xong, trong mắt xuất hiện sự tức giận.
“Nói như thế nào thì ông ngoại cũng là ông ngoại ruột của cô ta, vậy mà cô ta lại ác độc như thế?”
“Dư Khinh Hồng bị Dư Dương làm hư rồi, sớm đã không biết phân trắng đen, chỉ biết có vui vẻ hay không. Ai chọc cho cô ta không vui, cô ta sẽ muốn mạng của người đó, người phụ nữ này xấu xa từ bên trong.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, thở dài một hơi.
Đều đã nói trên thế giới này thân thiết nhất đó chính là người thân, nhưng mà đối với người thân như là Dư Khinh Hồng, cô thật sự không thích.