Nếu như Tiêu Ái vẫn còn sống, có lẽ là cô sẽ để ý tới cảm nhận của Tiêu Ái, hiện tại Tiêu Ái đã không còn ở đây nữa, cô cũng không muốn phải làm oan chính mình, càng không muốn bởi vì cái gọi là sự đồng tình và sự thánh mẫu của mình làm hại những người thân thiết nhất ở bên cạnh mình.
Diệp Ân Tuấn kéo tay của cô đặt ở trong lòng bàn tay mình.
Lòng bàn tay của anh khô ráo ấm nóng, mang đến cho cô cảm giác ấm áp, Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong nháy mắt mình như được chữa trị.
“Ông xã, anh đúng là một người đàn ông ấm áp.”
“Có đúng không, người ngoài đều nói anh lạnh lùng.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nghe thấy cái từ người đàn ông ấm áp từ trong miệng của bà xã mình.
Người đàn ông ấm áp?
Có phải là anh không?
Khóe môi của Diệp Ân Tuấn bất giác cong lên.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nịnh nọt: “Ai nói chớ, chồng của em là ấm áp nhất, mấy người khác không hiểu rõ anh.”
“Được rồi, cái miệng ngọt như vậy, nói đi, muốn nhờ anh làm gì?”
Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
“Chân có hơi nhức.”
“Nhiều chuyện.”
Mặc dù là Diệp Ân Tuấn nói như vậy, nhưng mà vẫn buông tay của Thẩm Hạ Lan ra, vén tay áo lên, bóp chân cho Thẩm Hạ Lan.
“Ôi chao, dễ chịu quá, nhưng mà anh bóp nhẹ thôi.”
Thẩm Hạ Lan kêu lên, âm thanh đó quả thật rất quyến rũ, thiếu chút nữa đã khiến Diệp Ân Tuấn không thể kiềm chế.
“Ban ngày ban mặt, em có thể đừng kêu quyến rũ như vậy được không hả? Nếu như muốn thì cứ nói rõ đi, chắc là anh đã được rồi đó.”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn không lớn, chỉ có hai người có thể nghe được.
Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên.
“Cái đồ vô liêm sỉ này!”
“Anh được quốc gia cho phép, pháp luật ủng hộ, sao lại là không biết xấu hổ?”
Diệp Ân Tuấn hỏi như vậy, làm Thẩm Hạ Lan lại không có cách nào phản bác.
Cô quay mặt sang chỗ khác, có đều là tay của Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang bóp bóp ở trên đùi cô, mẹ nó, thật là dễ chịu.
Lại muốn kêu lên một tiếng, làm sao bây giờ?
Thẩm Hạ Lan cắn môi, cố gắng nhịn, mảy may không chú ý đến ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đã có một tia biến hóa.
Người phụ nữ này cố ý có đúng không?
Hết kêu rồi lại cắn môi, bây giờ còn ai oán nhìn mình, thật sự là dục cầu bất mãn à?
Diệp Ân Tuấn ho khan một tiếng, thấp giọng nói: “Không biết tối nay lúc nào bạn nhỏ mới về nhà, nếu không thì một lát nữa chúng ta trở về phòng đi…”
“Đừng có làm rộn.”
Thẩm Hạ Lan lập tức lấy chân lại, cả cổ đều đỏ hết.