Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1895: Chương 1895: Chương 1894




“Vâng.”

Diệp Minh Triết ngủ thiếp đi trong vòng tay Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan vỗ về cơ thể Diệp Minh Triết, ánh mắt rất dịu dàng, đột nhiên một giọng nói ồn ào thu hút sự chú ý của cô.

Khi cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người phục vụ bị đánh mắng đuổi ra khỏi phòng bao. Người phục vụ kia đi khập khiễng, hốt hoảng che nắm đấm, mặt hướng về phía Thẩm Hạ Lan. Khuôn mặt quen thuộc kia khiến Thẩm Hạ Lan bỗng sửng người.

Là ông ta sao?

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nheo mắt lại.

Tống Hải Đình?

Ba của Tống Dật Hiên!

Cũng là dượng trên danh nghĩa của cô.

Sao ông ta lại ở đây?

Thẩm Hạ Lan thấy Tống Hải Đình bị người ta xô đẩy, còn ông ta vừa bảo vệ đầu mình vừa đáng thương cầu xin gì đó. Ông ta liếc mắt về phía Thẩm Hạ Lan nhưng hình như không thấy cô, ánh mắt ông ta trống rỗng, giống như không có tiêu cự.

Cô nghe nói Tống Hải Đình đi du lịch vòng quanh thế giới, thậm chí lúc Tống Dật Hiên kết hôn cũng không thấy xuất hiện. Bây giờ đột nhiên xuất hiện ở một thành phố nhỏ bé như thế này, còn sống thật hèn mọn.

Tống Dật Hiên cố tình sao?

Thẩm Hạ Lan biết Tống Dật Hiên không có thái độ tốt với Tống Hải Đình, nhưng cũng không đến nổi nhìn Tống Hải Đình sống chật vật như vậy chứ?

Cô vẫy tay gọi phục vụ đến.

Nhân viên phục vụ rất kính trọng Thẩm Hạ Lan, vội hỏi: “Bà chủ có gì dặn dò ạ?”

“Người kia xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan chỉ vào Tống Hải Đình, khẽ hỏi.

Nhân viên phục vụ nhìn một cái rồi nói: “Ông ta làm mấy việc lặt vặt ở chỗ chúng tôi. Nhưng chân cẳng không được nhanh nhẹn, chúng tôi đuổi mấy lần rồi mà lần nào ông ta cũng mặt dày đến tiếp. Ông ta còn thường xuyên bị khách hàng mắng chửi, nhưng có một số khách sau khi chửi xong có cho ông ta một ít tiền típ, ông ta cũng lấy tiền đó để sinh sống. Quản lý của chúng tôi thấy ông ta cũng không gây quá nhiều phiền phức nên cũng mặc kệ ông ta. Có phải ông ta đã làm phiền bà chủ không? Tôi sẽ bảo bảo vệ đuổi ông ta đi liền.”

“Đợi đã.”

Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, vội hỏi: “Chân của ông ta bị sao vậy? Bị các người đánh sao?”

Khi nói đến đây, ánh mắt Thẩm Hạ Lan có chút lạnh lùng, vô hình gây áp lực không nhỏ cho nhân viên phục vụ.

“Không, không phải, chúng tôi không động tay động chân với ông ta. Mấy hôm trước ông ta say rượu rồi ngã bậc thang. Chúng tôi đã đưa ông ta đến bệnh viện nhưng ông ta nửa đêm lại bỏ trốn, mấy ngày sau vẫn không thấy xuất hiện. Người đàn ông này không biết có phải người độc thân không nữa, tôi không thấy người thân bên cạnh ông ta. Hơn nữa vì mắt ông ta không tốt, chúng tôi cũng thấy ông ta cũng đáng thương nên cũng mặc kệ ông ta.”

Lời nói của nhân viên phục vụ lại khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.

“Mắt ông ta bị sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.