“Tôi không biết, chính là không nhìn rõ. Họ nói là là bệnh đục thủy tinh thể nhưng cũng không giống lắm. Khi chúng tôi đưa ông ta đến bệnh viện thì bác sĩ nói là do uống quá nhiều thuốc nên mới bị vậy, còn lại chúng tôi nghe không hiểu.”
Đôi lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt vào nhau.
Lúc này, Tống Hải Đình bị đẩy ngã xuống đất, một sấp tiền ném thẳng vào mặt ông ta.
Tống Hải Đình vội vàng dập đầu, còn đâu dáng dấp của một chủ tịch tập đoàn Tống thị chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô lấy điện thoại ra quay lại, sau đó gửi cho Tống Dật Hiên.
Nếu đây là ý của Tống Dật Hiên thì cô sẽ không xen vào, nhưng trong lòng sẽ cảm thấy phiền muộn.
Tống Dật Hiên đang hưởng tuần trăng mật với Hồ Ngọc Duyên ở nước ngoài, bên đó bây giờ đang là buổi tối. Khi nhận được video của Thẩm Hạ Lan, Tống Dật Hiên bỗng sửng sờ. Sau đó cũng không quan tâm bên Thẩm Hạ Lan đang là lúc nào, lập tức gọi điện thoại đến.
“Chuyện này là sao? Ai bắt nạt ông ta?”
Giọng Tống Dật Hiên lạnh thấu xương, nhưng Thẩm Hạ Lan lại thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải anh cố ý để người ta bắt nạt ông ta sao?”
“Anh bị bệnh à? Dù anh có hận ông ta đối xử với mẹ anh không tốt, hận ông ta bị người phụ nữ kia lừa dối, còn liều mạng với anh, nhưng dù thế nào đi nữa ông ta cũng là người cho anh sự sống. Không phải nói đi du lịch sao? Sao lại biến thành thế này rồi? Em thấy ông ta ở đâu? Anh phái người tới đón ông ta về.”
Tống Dật Hiên nói xong thì hít sâu một hơi, cảm thấy hốc mắt có chút chua xót.
Anh ta không muốn gặp ông già kia, anh ta cũng không ngờ ông ta lại đáng thương như vậy.
Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Không phải ý của anh là được rồi, anh mới kết hôn, đừng lo chuyện này, em sẽ giải quyết.”
“Em giúp anh tìm địa chỉ của ông ta, anh và Ngọc Duyên sẽ đến đó. Vừa rồi Ngọc Duyên cũng nghe thấy rồi, cô ấy nói dù sao ông ta cũng là ba anh, nên đưa ông ta về nhà trước rồi tính sau.”
Tống Dật Hiên tỏ thái độ kiên quyết, Thẩm Hạ Lan cũng không khuyên nữa.
Cô ôm Diệp Minh Triết về, nói với Diệp Ân Tuấn một tiếng, sau đó Diệp Ân Tuấn cử người đi theo Thẩm Hạ Lan đi tìm Tống Hải Đình.
Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê đang ở trong câu lạc bộ, Diệp Ân Tuấn không lo lắng lắm, chỉ bảo người trông coi bọn trẻ, còn mình và Hạ Tử Thu tiếp tục bàn công chuyện.
Khi Thẩm Hạ Lan rời khỏi câu lạc bộ thì có một người phụ nữ đến hóa trang cho Thẩm Hạ Lan.
Ban đầu cô cũng không có cảm giác gì lắm, nhưng sau khi hóa trang xong, Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn sửng sờ.
Đây có còn là cô nữa không?
Nét đẹp tinh xảo của cô được người ta cố tình hóa trang thành một diện mạo bình thường.
Thẩm Hạ Lan cứ thế này đi trên đường đoán chừng cũng không có bao nhiêu người liên tưởng cô là bà Diệp ở Hải Thành đâu.
“Kỹ thuật này là gì vậy? Thật thần kỳ.”
Thẩm Hạ Lan rất ngạc nhiên, cũng có ý muốn học hỏi.
Mặc dù Diệp Ân Tuấn đang nói chuyện với đám người Hạ Tử Thu, nhưng anh vẫn luôn chú ý đến Thẩm Hạ Lan. Khi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên và đầy phấn khích của Thẩm Hạ Lan, khóe môi anh hơi nhếch lên, trong mắt đều là cưng chiều.