Thẩm Hạ Lan không biết tại sao ông ta lại như vậy, nhưng quả thực bây giờ cũng không thích hợp ép buộc ông ta.
“Được, cháu sẽ đi, dượng đừng làm mình bị thương.”
Thẩm Hạ Lan hết cách đành phải lùi lại, bảo người đi theo Tống Hải Đình, đề phòng ông ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặt khác cũng nhanh chóng thông báo cho Tống Dật Hiên biết.
Sau khi Tống Dật Hiên nhận được tin báo thì anh ta và Hồ Ngọc Duyên đã lên đường ngay trong đêm để đến địa diểm Thẩm Hạ Lan đưa.
Khi Thẩm Hạ Lan trở về câu lạc bộ thì Diệp Ân Tuấn cũng vừa giải quyết xong xuôi công việc, thấy Thẩm Hạ Lan không vui lắm thì không nhịn được ôm cô vào lòng.
“Sao thế?”
“Tống Hải Đình có chút khác thường, ông ta không muốn Tống Dật Hiên tới đây, hình như sợ cái gì đó, nhưng ông ta là chủ tịch tập đoàn Tống thị, có gì phải sợ chứ? Hơn nữa bây giờ sức khỏe của ông ta rất tệ, còn không nhìn thấy được nữa. Nghe nói bởi vì uống thuốc quanh năm gây nên. Mà em nhớ ông ta đâu có bị bệnh cao huyết áp đâu, cơ thể cũng rất khỏe mạnh mà, nếu vậy thì sao lại uống thuốc được?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi không ra.
Diệp Ân Tuấn nhíu mày, khẽ nói: “Có lẽ người phụ nữ kia đã lén lút thêm thứ gì đó vào khẩu phần ăn của ông ta, em đừng quên, tình nhân của người phụ nữ kia cũng là bác sĩ.”
Diệp Ân Tuấn lười nói thẳng tên của mẹ ruột Tống Đình.
Đôi lông mày của Thẩm Hạ Lan vẫn nhíu chặt khiến Diệp Ân Tuấn thấy ngứa mắt.
“Được rồi, đừng lo chuyện của Tống Hải Đình nữa, những gì chúng ta có thể làm là giúp Tống Dật Hiên giữ người lại. Còn những chuyện khác, đừng nghĩ tới nữa. Chúng ta đến đây để du lịch chứ không phải để giải quyết những chuyện vặt vãnh đâu.”
Diệp Ân Tuấn nói vậy khiến Thẩm Hạ Lan cạn lời.
Du lịch?
Anh thực sự coi cô là đứa trẻ sao?
Họ thoát khỏi Hải Thành như thế nào?
Rời đi như vậy mà lại nói là đi du lịch sao?
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn anh, nhưng lại không phát hiện ra dáng vẻ quyến rũ của mình, điều này khiến máu nóng trong anh sôi sục.
“Chúng ta đi xem nhà mới tạm thời của chúng ta nhé?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có chút tò mò.
“Có cái gì khác sao?”
“Đi xem thì biết liền không phải sao?”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì kéo Thẩm Hạ Lan ra khỏi câu lạc bộ.
Tứ hợp viện cách đó không xa, hai người tay trong tay bước chầm chậm trên đường.
Ánh mặt trời kéo dài bóng dáng hai người, Thẩm Hạ Lan đưa mắt nhìn, bóng hai người quấn quýt, dây dưa với nhau.
Cô không nhịn được nhếch khóe môi, đến giờ phút này mới có tâm trạng du lịch thực sự.
Thẩm Hạ Lan giống như một đứa trẻ duỗi tay còn lại ra làm hình trái tim trên bóng của họ, rồi thích thú cười như một tên trộm.
Cô tưởng Diệp Ân Tuấn không thấy, lại không ngờ trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Diệp Ân Tuấn lại chứa đầy cưng chiều và ý cười.
Diệp Ân Tuấn duỗi ngón tay ra, chạm vào tay Thẩm Hạ Lan, học theo cô tạo ra một cái bóng hình trái tim, cái bóng này lập tức chồng lên cái bóng của Thẩm Hạ Lan.