Trước kia Diệp Ân Tuấn không hề làm chuyện đuổi cùng giết tận, nhưng mà với Diệp Ân Tuấn bây giờ thì Thẩm Hạ Lan không chắc, nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của Diệp Ân Tuấn, cô sợ rằng Diệp Ân Tuấn sẽ hoàn toàn đắc tội với người ta, sau đó có quá nhiều kẻ thù.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy chuyện của Tô Nam và Bạch Tử Đồng, lập tức để laptop qua một bên.
“Tên Kiều Chí Kỳ được lợi rồi.”
Nói xong trực tiếp trả lời điện thoại.
Bên Kiều Chí Kỳ đúng là cảm tạ trời đất.
“Sếp Diệp, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, anh rộng lượng bỏ qua tha thứ cho tôi đi, trợ thủ đắc lực của tôi đều lộ hết thân phận rồi, nhà tù quốc tế của chúng tôi sau này không thể làm ăn nữa.”
“Tìm người đưa Triệu Ninh về cho tôi, tôi sẽ gửi vị trí định vị cho anh, nhớ kĩ, chuyện này là nhà tù quốc tế của các anh thiếu nợ tôi. Còn về Diệp Tử, các anh nhất định phải phối hợp với chúng tôi tìm cho ra, và nhốt lại nữa, cả đời này không để cô ta bước ra ngoài lần nữa, nếu không thì tôi sẽ phá nát cái nhà tù quốc tế.”
Diệp Ân Tuấn không hề nói đùa.
Kiều Chí Kỳ đương nhiên không dám sơ suất.
“Được được được, tôi lập tức sắp xếp người đưa anh Triệu Ninh về, còn về Diệp Tử, chúng tôi biết vị trí của cô ta.”
“Các anh biết?”
Diệp Ân Tuấn hơi ngạc nhiên.
Kiều Chí Kỳ nhanh chóng nói: “Đúng vậy, tất cả những ai đã vào nhà tù quốc tế thì đều có một loại máy cảm biến trong người, dù có trốn đến chân trời góc biển cũng không thoát khỏi sự theo dõi của chúng tôi. Chúng tôi đã tra ra được vị trí của cô ta, nếu Sếp Diệp cần, tôi lập tức gửi cho anh.”
“Gửi qua đi.”
Diệp Ân Tuấn biết rằng Kiều Chí Kỳ đã sợ hãi trước những gì anh đã làm, nếu không thì chuyện bí mật như vậy Kiều Chí Kỳ tuyệt đối không nói với anh.
Thú vị.
Nhà tù quốc tế còn có bản lĩnh này.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng gửi tài khoản chat của mình, và cho Kiều Chí Kỳ vị trí định vị.
Kiều Chí Kỳ cũng nhanh chóng gửi về vị trí định vị của Diệp Tử. Nhưng khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vị trí này, vẻ mặt ngưng trọng không nói nên lời.
“Sao thế?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không tốt, lập tức trở nên căng thẳng.
“Diệp Tử đang ở trên núi.”
Giọng của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng cũng đủ để Thẩm Hạ Lan nghe rõ.
Trái tim cô khẽ run lên.
“Bọn trẻ……”
“Anh lập tức đi qua đó.”
Lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn có ý muốn giết Diệp Tử.
Anh rất muốn giữ lại người em gái này, dù sao trên đời này cũng không có mấy người cùng huyết thống với anh, cho dù Diệp Tử phản bội anh hết lần này đến lần khác, anh vẫn luôn cảm thấy nên giữ lại mạng cho cô ta cũng coi như là sự nhẫn nhịn cùng chung huyết thống, nhưng giờ đây người phụ nữ này đúng là điên rồi mà.