Nếu cô ta dám làm những điều không thể tha thứ với bọn trẻ, Diệp Ân Tuấn sẽ không bao giờ tha thứ bản thân đã từng mềm lòng, thậm chí có chút căm hận.
Rốt cuộc là anh đã quá hiền với Diệp Tử.
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn hiện lên một tia buồn phiền và sát khí.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng bắt lấy tay Diệp Ân Tuấn và nói: “Em đi.”
“Không được, Diệp Tử đã điên rồi, cô ta đến cả Triệu Ninh cũng tổn thương, thậm chí còn không nghĩ tới tình cảm bao năm xém chút nữa giết chết Triệu Ninh, em cho rằng trong lòng Diệp Tử còn có vị trí của em sao?”
Diệp Ân Tuấn không thể mạo hiểm.
Một cơn tức giận trào dâng trong anh, cơn tức giận này như một ngọn núi lửa bùng phát, đốt cháy anh rất khó chịu.
Anh nóng lòng muốn giết chết Diệp Tử.
Chỉ khi cô ta chết, lũ trẻ mới không bị đe dọa.
Thẩm Hạ Lan sao có thể không nhìn ra biểu cảm của Diệp Ân Tuấn vào lúc này?
Diệp Ân Tuấn của bây giờ quá nguy hiểm, giống như một người tẩu hỏa nhập ma, anh thậm chí còn không biết mình đang làm gì.
Trước kia Diệp Ân Tuấn sẽ có giới hạn, cho dù biết những người đó đáng chết, anh vẫn sẽ tuân theo luật lệ của xã hội này để làm việc, nhưng Diệp Ân Tuấn của bây giờ không có quy tắc nào cả. Chỉ cần đó là điều anh muốn làm, anh hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.
Thẩm Hạ Lan biết điều này là do hoàng kim cổ, nhưng cô không muốn Diệp Ân Tuấn sẽ hối hận. Hơn nữa cho dù muốn giải quyết Diệp Tử, cũng không nên do Diệp Ân Tuấn ra tay.
Tay anh tuyệt đối không được dính máu của người thân.
Thần Hạ Lan nghĩ như vậy, một tia suy nghĩ xẹt qua trong mắt.
“Anh muốn đi cũng được, bây giờ lạnh như vậy, anh uống chút nước nóng rồi hẵng đi. Nếu không em sẽ không để anh đi.”
Bởi vì sự kiên trì của Thẩm Hạ Lan, sự nóng giận của Diệp Ân Tuấn dịu đi một chút.
“Rót cho anh một ly nước nóng là được, không uống trà đâu.”
Anh biết Thẩm Hạ Lan lo lắng cho mình, nhưng pha trà mất thời gian, càng chờ lâu, bọn trẻ càng nguy hiểm, Diệp Tử của bây giờ vốn dĩ không còn giới hạn nữa, đến cả Triệu Ninh cũng có thể giết thì người phụ nữ này thật đáng sợ. Nếu như bản thân không uống, Thẩm Hạ Lan sẽ lo lắng, cho nên Diệp Ân Tuấn chỉ đành thỏa hiệp.
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cũng không phản bác gì, đứng dậy đi tới phòng trà.
Cô lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc, nhẹ nhàng đổ vào ly nước của Diệp Ân Tuấn, đâu đó thoáng qua một tia kiên trì.
Diệp Ân Tuấn thấy cô quay lại, không nghi ngờ gì uống hết, sau đó nói nhỏ: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh. Nếu Diệp Tử đến đây trong lúc anh đi vắng, em nhất định phải để cho các anh em ở cùng với em. Phải rồi, em đi đến phòng của Nhan Du, tuy rằng cô ta làm ra chuyện như vậy với Hạ Tử Thu, nhưng mà dù sao cũng có chút thân thủ, trong những lúc cần thiết có thể đỡ đao cho em.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nói ra những lời này hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của Nhan Du, đối với anh mà nói, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan và bọn trẻ ra, những người không quá quan trọng đều có thể hi sinh.