“Mẹ ơi mẹ muốn bắt quỷ hả? Con có bùa đó.”
Diệp Minh Triết nhô cái đầu nhỏ ra lấy một miếng giấy màu vàng từ trong túi, ở phía trên là bùa chú được vẻ bằng chu sa.
Thẩm Hạ Lan không khỏi cảm thấy buồn cười, vươn tay nhẹ nhàng gõ vào trán của thằng bé một cái.
“Con xem tivi tới tẩu hỏa nhập ma rồi hả, thứ này con lấy từ đâu vậy?”
“Là bà ở trong trang trại cho con đó, bà nói mấy vật này có thể dùng để trừ tà.”
Diệp Minh Triết oan ức che cái đầu nhỏ của mình, chu miệng nói.
Thẩm Hạ Lan với Tô Nam không khỏi ngây người một lúc.
Bà lão ở trong trang trại hả? Sao tôi lại không nhìn ra bà ta là pháp sư trừ tà vậy.”
Trương Vũ cười nói: “Chị Diệp, bà ấy không phải là pháp sư trừ tà đâu, mà là sắp đến tết trung thu rồi, ở bên phía chúng tôi có tập tục này đó. Vẻ bùa chú đi trên đường nhớ mang theo, nói là có thể để để tránh xa ma quỷ, xem như là một loại an ủi tâm linh, cũng là một loại phong tục.”
“Cậu không nói thì tôi cũng không nhận ra luôn đó, thế mà đã sắp đến tết trung thu rồi.”
Thẩm Hạ Lan có chút cảm thán.
Trở về từ Mỹ đã hơn nửa năm, tình cảm với Diệp Ân Tuấn cũng vững chắc, lại không ngờ đến lại còn có nhiều khó khăn đang chờ đợi bọn họ.
“Thẩm Hạ Lan sờ đầu của Diệp Minh Triết rồi nói: “Con có nói cám ơn với bà ấy không đó?”
“Đương nhiên là có rồi ạ, con là đứa nhỏ có lễ phép có giáo dục mà.”
Diệp Minh Triết vô cùng kiêu ngạo.
Một nhóm người đi đến đằng sau sơn động.
Nơi này quay lưng về phía mặt trời, có chút âm trầm, huống hồ gì xung quanh cỏ dại còn rất cao, sắp cao qua eo của Thẩm Hạ Lan rồi.
Cô không khỏi lo lắng.
“Trong cỏ dại cao như vậy không biết là có thứ gì không nữa?”
“Không có gì đâu, chúng ta có thuốc mà.”
Diệp Minh Triết làm Thẩm Hạ Lan dở khóc dở cười.
Tô Nam lại đột nhiên phát hiện ra cái gì đó.
“Mọi người đến đây nhìn đi, nơi này không phải là có vết tích bị đào móc lên hả?”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Tô Nam nói như vậy, vội vàng ôm Diệp Minh Triết với Trương Vũ đi tới.
Cỏ dại ở nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn có một động đất nhỏ xem ra là mới đào trước đây không lâu, hoặc là...
“Cái này không phải là phần mộ của Trương Dũng đó chứ?”
Thẩm Hạ Lan lớn gan suy đoán.
Trương Vũ cẩn thận suy nghĩ: “Chắc là vậy, tôi chỉ nghe ba mẹ của tôi nói ở phía sau sơn động có một chỗ râm mát, bởi vì không phải là người ở trong thôn cho nên chỉ có thể được chôn cất ở chỗ này, mà người ở trong thôn của chúng tôi qua đời đều được mai táng ở chỗ có ánh nắng mặt trời.”
“Đất ở đây vừa mới bị động vào, rất mới.”
Tô Nam ngồi xổm người xuống, vươn tay ra sờ sờ bùn đất vào trong tay rồi quan sát.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên nhói lên.
“Có khi nào Ân Tuấn bị chôn ở đây không vậy?”
“Không thể nào, thân thủ của lão Diệp tốt như vậy, làm sao có thể bị người ta chôn dưới đất được chứ?”
Giọng nói của Diệp Minh Triết vừa dứt, lại nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan bắn tới, ánh mắt đó ít nhiều gì có chút bất mãn và tức giận.
Cậu bé vội vàng che miệng lại, thấp giọng nói: “Xin lỗi mẹ, con cảm thấy lão Diệp sẽ không bị người ta hãm hại.”
“Trên thế giới này không có chuyện gì là hoàn toàn tuyệt đối, đừng bị sự tự tin tự đại của mình che mù con mắt.”
Thẩm Hạ Lan cũng không phải là đang phê bình Diệp Minh Triết, chỉ là loại cảm giác tim đập vô cùng mãnh liệt.
“Không được, phải đào nơi này lên, tôi nhất định phải xem một chút mới yên tâm được.”
Thẩm Hạ Lan vừa mới nói xong liền ngồi xổm người xuống dùng tay bắt đầu đào.
“Chị Diệp, chúng ta có xẻng, Minh Triết có mang theo."
Trương Vũ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này không khỏi bị cảm động.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhớ đến lúc Diệp Minh Triết ra khỏi cửa có mang theo rất nhiều đồ, cũng may là lúc đó cũng không có thời gian kêu Diệp Minh Triết bỏ lại.
“Đưa cho mẹ.”
“Vẫn để tôi làm cho, nếu như quả thật mai táng người sống, tay của cô không biết nặng nhẹ, đừng đụng đến Ân Tuấn.”
Tô Nam nói vậy, Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, sau đó mới đồng ý đứng qua một bên, trong lòng nghi ngờ thắt chặt lại với nhau.
Sẽ là Diệp Ân Tuấn ư?
Theo lý thuyết thân thủ của Diệp Ân Tuấn tốt như vậy, chắc là sẽ không bị chôn mới đúng, nhưng mà ở đây Thẩm Hạ Lan vẫn cảm nhận được có một cái gì đó không thể nói quá chính xác.
Động tác của Tô Nam chuyên nghiệp hơn Thẩm Hạ Lan rất nhiều.
Đào chưa được mấy lần, Thẩm Hạ Lan liền nhìn thấy góc áo, lúc nhìn thấy góc áo đó, trái tim của Thẩm Hạ Lan đều thắt chặt lại.
“Ân Tuấn!"
Cô bỗng nhiên nhào tới, không để ý đến sự ngăn cản của Diệp Minh Triết và Tô Nam, điên cuồng dùng tay bới đất lên.
Không bao lâu sau, người ở bên trong bị đào ra ngoài, nhưng mà lại không phải là Diệp Ân Tuấn, ngược lại là Trương Dũng.
Tay chân của Trương Dũng bị quần áo của Diệp Ân Tuấn buộc chặt lại, thiếu chút nữa đã nhịn chết ở bên trong.
Lúc này rốt cuộc cũng đã lộ ra khỏi mặt đất, mở miệng thở hổn hển giống như là một con cá vừa mới bị rời khỏi nước.
Bọn người Thẩm Hạ Lan và Tô Nam đều bất ngờ.
Diệp Minh Triết thì lại thở dài một hơi.
“Con đã nói rồi mà, lão Diệp sẽ không tùy tiện bị chôn đâu.”
Thẩm Hạ Lan nắm lấy cổ áo của Trương Dũng, gấp gáp hỏi: “Ân Tuấn đâu rồi, ông đã đưa Ân Tuấn đi đâu rồi?”
Trương Dũng vừa mới thở dốc được một hơi, lại bị Thẩm Hạ Lan nắm, thiếu chút nữa đã đứt hơi.
Ông ta gân cổ lên nói: “Cô nhìn xem tôi như thế này liền biết tôi không thể làm gì cậu ta rồi, cậu ta đúng là ma quỷ mà.”
“Ma quỷ? Là do ông không nhìn thấy dáng vẻ nổi điên thật sự của anh ấy, tôi hỏi một lần nữa, Ân Tuấn đâu rồi?”
“Không biết, có điều là cậu ta đã bị trúng độc. Các người thật sự có bản lĩnh, thế mà lại tìm thấy nơi này, nhưng mà cho dù như vậy thì có sao đâu chứ, lúc các người tìm thấy được cậu ta thì chắc cậu ta cũng đã chết rồi, trong cơ thể của cậu ta là độc dược do tôi điều chế, đã nhiều năm như vậy rồi rốt cuộc tôi cũng đã báo thù được.”
Trương Dũng nói xong thì điên cuồng nở nụ cười.
Sau khi Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn bị trúng độc, cả người đều không ổn định.
“Có bị điên không hả? Ân Tuấn không thù không oán với ông, ông cần gì phải ra tay với anh ấy?”
“Không thù không oán hả? Cậu ta là con trai của Phương và người đàn ông đó, cậu ta đáng chết! Nếu như không phải bởi vì đứa nhỏ này, năm đó Phương không có khả năng muốn giải trừ hôn ước với tôi, khụ khụ.”
Trương Dũng nói chuyện một hồi thì lại kích động, ho kịch liệt.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngơ ngẩn cả người.
“Ông nói cái gì chứ, ông nói trước đó Trương Phương rời khỏi nơi này thì đã mang thai rồi à?”
“Không phải thì sao chứ? Cô cho rằng sao cô ấy có thể may mắn thoát khỏi đây được, đó là bởi vì đêm hôm đó cô ấy lén lút đi ra ngoài để tìm người đàn ông đó, nếu không thì sao cô ấy có thể trốn được tai nạn ở trong thôn?”
Lời nói của Trương Dũng làm ánh mắt của Thẩm Hạ Lan híp lại.
“Lúc trong thôn xảy ra tai nạn, ông cũng đã chết, cho nên khi đó ông giả chết?”
“Đúng vậy.”
Chuyện đã đến nước này rồi, Trương Dũng cũng không che giấu nữa.
“Lúc trước tôi đã bị trúng độc, lúc đầu tôi nghĩ tôi sẽ chết cùng với Phương, nhưng mà ai biết được trong cơ thể của Phương lại có một loại thuốc kháng độc, tôi sắp phải chết, nhưng mà người ba nuôi của tôi lại bởi vì tôi làm như vậy mà không chịu cứu tôi. Tôi còn nhớ rõ ông ấy hung tợn nguyền rủa tôi kiếp sau cũng không được đầu thai, nguyền rủa tôi kiếp sau cũng không thể ở bên cạnh Phương, khi đó tôi đã hận ông ta đến chết đi được, rõ ràng là hôn ước của tôi với Phương là do ông ta đã quyết định, nhưng mà con gái của ông ta lại ngoại tình muốn giải trừ hôn ước với tôi, ông ta lại không giúp tôi, lúc tôi muốn chết thì lại nguyền rủa tôi, toàn bộ thôn này không có ai coi tôi là người một nhà. Mặc dù tôi lớn lên ở đây, nhưng mà bọn họ đều cảm thấy tôi là người ngoài, Trương Phương ngoại tình, bọn họ cũng không trách móc nặng nề cô ta. Không phải đã nói quy định ở trong thôn là không thể kết hôn với người ở bên ngoài được hả? Tại sao bọn họ đối với Trương Phương thì lại tiêu chuẩn kép như thế, chẳng lẽ cũng bởi vì ba mẹ của Trương Phương là người đứng đầu ở đây?”
Trương Dũng càng nói thì càng kích động, liên tục ho khan.
Trương Vũ cau mày, hiển nhiên lời nói của người này cùng với những lời mà anh ta nghe thấy từ chỗ ba mẹ mình lại không giống nhau.
Tô Nam thì lạnh lùng đứng ở đó bảo vệ Diệp Minh Triết ở sau lưng.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy tất cả, đột nhiên lại nói: “Là ông đã dẫn người bên ngoài đến đây để hủy hoại thôn có đúng không? Bởi vì lúc ấy ông đã bắt đầu hận toàn bộ những người ở trong thôn, hận ba mẹ nuôi của ông, thậm chí còn hận Trương Phương!"
“Đúng vậy.”
Trương Dũng thừa nhận.
“Tôi sắp phải chết, bọn họ chôn tôi ở đây, tôi chết đi cũng không được chôn cùng một chỗ với người trong thôn, cho nên bọn họ căn bản cũng không coi tôi là người một nhà, đã như vậy, tại sao ta lại phải coi họ là người một nhà chứ?”
“Không phải là các người muốn đi tìm cỏ Lam Tinh đó à? Cỏ Lam Tinh là một đồ vật tốt, nó có thể cứu mạng tôi, nhưng mà nó để cho tôi cả đời này không thể kết hôn, không có con nối dõi.”
Ánh mắt của Trương Dũng phẫn hận.
“Dựa vào cái gì mà Trương Phương ngoại tình còn có thể có con cái báo hiếu với bà ta? Dựa vào cái gì mà tôi phải rơi vào kết quả như vậy, tôi không phục! Lúc trước sau khi Trương Phương được ba nuôi chữa khỏi, tôi đã trốn ở trong sơn động này, ngày nào cũng nhìn cô ta lén lút đi ra ngoài từ sơn động, quấn quýt với người đàn ông kia, thậm chí tôi còn tận mắt nhìn thấy bọn họ làm loại chuyện này ở bên trong sơn động, cô ta là vợ sắp cưới của tôi mà kết quả tôi chưa chết được mấy trăm ngày thì đã mang thai, các người biết lúc tôi nghe thấy cô ta nói tin tức cô ta mang thai cho người đàn ông đó, tâm trạng của tôi ra sao không hả? Tôi hận không thể lao ra giết chết người đàn ông đó!”
Trương Dũng càng nói càng tức giận, cả người đều đỏ lên.
Liên quan đến chuyện này, bọn người Thẩm Hạ Lan và Tô Nam không có quyền bình luận cái gì.
Thẩm Hạ Lan nhìn Trương Dũng rồi hỏi: “Ân Tuấn đang ở đâu?”
“Tự các người đi tìm đi.”
Trương Dũng lại bắt đầu vui vẻ, thậm chí còn mang theo một nụ cười bệnh hoạn.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột muốn chết đi được, nhưng mà cô cũng biết bây giờ mình có sốt ruột cũng vô dụng thôi, Trương Dũng không chịu nói, cho dù bọn họ có lật tung phía sau núi đi nữa cũng chưa chắc có thể tìm được Diệp Ân Tuấn.
Trương Vũ đột nhiên lại hỏi: “Chị Diệp, mọi người muốn đi tìm cỏ Lam Tinh hả?”
“Đúng vậy.”
Hiện tại Thẩm Hạ Lan hận mình muốn chết đi được.
Nếu như không phải là bởi vì chữa trị cổ họng cho mình, Diệp Ân Tuấn sẽ không đến đây để tìm cỏ Lam Tinh chó má gì đó, cũng sẽ không gặp Trương Dũng này, càng sẽ không có kết cục như hiện tại.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn không có chuyện gì thì tốt, nếu như Diệp Ân Tuấn thật sự xảy ra chuyện...
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan nhìn Trương Dũng lập tức thay đổi.
Loại ánh mắt âm trầm kinh khủng làm Trương Dũng không tự chủ được mà run rẩy.
“Cô muốn làm cái gì?”
“Tốt nhất là ông nên cầu nguyện Ân Tuấn không có chuyện gì, nếu không thì tôi sẽ cắt từng miếng thịt trên người ông cho động vật ở đây ăn, không tin thì ông cứ chờ thử mà xem.”
Thẩm Hạ Lan chẳng những hù dọa Trương Dũng, càng làm cho Trương Vũ run lên một cái.
Tô Nam biết là Thẩm Hạ Lan nói được thì làm được.
Diệp Ân Tuấn là điểm yếu của Thẩm Hạ Lan, cũng là ranh giới cuối cùng của Thẩm Hạ Lan, một khi Diệp Ân Tuấn thật sự xảy ra chuyện gì đó, Thẩm Hạ Lan điên lên cũng là chuyện có thể chứ đừng nói chi là làm ra những loại chuyện quá đáng này.
“Được rồi, bây giờ chúng ta vẫn lên nhanh chóng tìm được Ân Tuấn rồi hẵng nói.”
Tô Nam vội vàng nói.
Trương Vũ dừng lại một chút, nói: “Nếu như các người đến đây là vì cỏ Lam Tinh, tôi nghĩ là có lẽ mình biết Diệp tổng đang ở đâu.”
- ---------------------------