Cục Cưng Có Chiêu

Chương 719: Chương 719: Rốt cuộc thì trương dũng là người hay là quỷ




“Chắc chắn đã chết rồi hả?”

“Đúng vậy, lúc đó người ở trong thôn còn lập bia mộ cho Trương Dũng nữa mà, ba tôi nói là bởi vì ông ta không phải người trong thôn cho nên phần bia mộ của ông ta không nằm trong mộ địa ở thôn, có điều cũng không xa cho lắm, chắc là nằm ở bên rìa nghĩa địa.”

Lời nói của Trương Vũ làm Thẩm Hạ Lan nghi ngờ rất lớn.

“Bây giờ có thể tìm được phần mộ đó không thế?”

“Không rõ cho lắm, nhưng mà chắc có thể, nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi, ở trong thôn không có ai, không biết là phần mộ đó có bị cỏ che lấp mất rồi không nữa.”

Mặc dù Trương Vũ nói như vậy, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn quyết định đi đến đó xem một chút.

“Cảm ơn cậu nha Trương Vũ, để tôi đi xem trước.”

Thẩm Hạ Lan nói xong liền muốn đi ra ngoài, lại nghe thấy âm thanh của Diệp Minh Triết vang lên.

“Mẹ ơi, con cũng muốn đi.”

Thằng bé xoa đôi mắt nhập nhèm nhìn Thẩm Hạ Lan, giống như là vừa mới tỉnh ngủ không lâu.

“Minh Triết, con đừng có đi theo, đây không phải là nơi mà con nít có thể đi.”

“Con muốn bảo vệ cho mẹ.”

Nghe Diệp Minh Triết nói như vậy, Thẩm Hạ Lan thấy vô cùng ấm áp.

“Yên tâm đi, mẹ không có chuyện gì đâu.”

“Con mặc kệ, con cứ muốn đi.”

Diệp Minh Triết bước lên ôm lấy đùi của Thẩm Hạ Lan, nói cái gì cũng không chịu buông ra.

Trương Vũ nhìn thấy cậu bé như thế này, cười nói: “Chị Diệp, chị cứ để cho thằng bé đi cùng với chị đi, không có chuyện gì đâu, để tôi phụ trách chăm sóc cho thằng bé cho.”

“Cậu cũng đi nữa hả?”

Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.

Trương Vũ nhẹ gật đầu: “Để tôi đi xem một chút, dù sao thì tôi cũng là người đời sau của thôn này, tôi cũng phải đi xem xem lời của ba mẹ tôi nói có đúng không, hơn nữa đối với địa hình ở bên đây tôi vẫn quen thuộc hơn mọi người, dù sao thì lúc còn bé tôi cũng đã nghe ba mẹ tôi phác họa rồi.”

Nghe thấy Trương Vũ nói như vậy, Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một chút rồi sau đó nhẹ gật đầu.

Diệp Minh Triết nghe ra mình có thể đi cùng, vui mừng chạy đi thay quần áo.

Từ đầu đến cuối lông mày của Thẩm Hạ Lan điều nhíu chặt lại một chỗ.

Trương Dũng không thể nào là người chết.

Mặc dù lúc nãy nghe vô cùng kinh dị, nhưng mà bây giờ nghĩ lại trên thế gian để làm gì có quỷ chứ?

Tô Nam thấy Thẩm Hạ Lan lâu quá mà không đi ra ngoài, anh ta liền bước vào, vừa hay nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang đứng ngơ người ở trong.

“Đang nghĩ gì vậy, còn chưa đi?”

“Chờ một lát, Trương Vũ với Minh Triết đi cùng luôn.”

Thẩm Hạ Lan nói những chuyện Trương Vũ đã nói cho Tô Nam nghe.

Sau khi Tô Nam nghe xong thì cũng có suy nghĩ giống như Thẩm Hạ Lan.

“Trên thế giới này căn bản cũng không có quỷ, có lẽ là lúc trước Trương Dũng chưa chết đâu.”

“Nhưng mà giống như Trương Vũ đã nói, toàn thôn đều đã lập bia mộ cho ông ta, nếu như không chết thì tại sao có thể như vậy được?”

Đối mặt với thắc mắc của Thẩm Hạ Lan, Tô Nam cũng không giải thích được.

“Cho dù là nguyên nhân gì đi nữa, trước tiên cứ đi xem mộ của Trương Dũng rồi hẵng nói nói, không chừng là có thể tìm được Ân Tuấn đó.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan và Tô Nam nói chuyện với nhau, lúc đó Trương Vũ và Diệp Minh Triết cũng đã chỉnh lý xong rồi.

Diệp Minh Triết giống như là một người sắp đi thám hiểm, ăn mặc rất nghiêm chỉnh, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy mà dở khóc dở cười.

“Con không nóng hả?”

“Con không nóng.”

Diệp Minh Triết vừa quạt gió vừa nói.

Thẩm Hạ Lan cười cười không nói cái gì.

Tô Nam đưa tay ra với Diệp Minh Triết.

“Được rồi, chú Tô dẫn con đi thám hiểm cứu người.”

“Cứu ai vậy ạ.”

“Lão Diệp.”

“Thật kém cỏi.”

Diệp Minh Triết nhếch miệng, không thèm lo lắng cho sự an toàn của Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan hoài nghi nghiêm trọng thằng nhóc này thật sự là con trai ruột của Diệp Ân Tuấn đó hả?

Trương Vũ nhìn bọn họ như thế này, không khỏi cảm thấy ghen tị.

“Tình cảm của các người thật là tốt, không giống như tôi với chị gái, mặc dù chị là người thân nhưng mà lại có hơi xa cách với nhau, chỉ có thể gọi video hoặc là gọi điện thoại để liên lạc.”

“Sẽ ở cùng một chỗ.”

Thẩm Hạ Lan vỗ bả vai của Trương Vũ an ủi.

“Đi thôi.”

Tô Nam ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người liền bắt đầu xuất phát.

Sau khi Trương Vũ rời khỏi trang trại, trong đầu đang suy nghĩ tới con đường mà ba mẹ đã từng nói tới, sau đó dẫn theo Thẩm Hạ Lan với Tô Nam xuất phát từ sau núi.

“Chúng tôi không đi qua nơi này, hơn nữa phần mộ mà chúng tôi đi ngang qua cũng không phải là chỗ này.”

Thẩm Hạ Lan nhìn nơi này hoàn toàn xa lạ, có chút cảnh giác mà hỏi.

Trương Vũ cười nói: “Chị là người ở bên ngoài, đương nhiên phải đi từ bên ngoài mới vào phần mộ được, tôi đã từng nghe ba mẹ tôi nói nơi này là bộ phận trung tâm trong thôn của chúng tôi, nuôi dưỡng rất nhiều thảo dược đông y, cho nên chỉ có người của chúng tôi mới biết được đi từ đằng sau núi vào trong, mọi người cứ đi theo tôi là được rồi, mọi người hãy đặt cái này ở trên người đi.”

Lúc nói chuyện, Trương Vũ đưa cho mỗi người một viên thuốc nhỏ.

Viên thuốc nhỏ có mùi vị đông y rất gay mũi.

Thẩm Hạ Lan hỏi: “Cái này dùng để làm gì?”

“Dùng để xua đuổi côn trùng, khí hậu ở chỗ này tương đối ẩm ướt, có rất nhiều độc trùng thịnh hành, đây là thuốc để xua đuổi côn trùng, bọn nó nghe được mùi này thì sẽ cách xa chúng ta, chúng ta có thể an toàn một chút.”

Nghe thấy lời giải thích của Trương Vũ, Thẩm Hạ Lan hỏi: “Cái này cũng là do ba mẹ cậu nói với cậu đó hả?”

“Nói đúng ra thì sau khi bọn họ qua đời tôi đã tìm được phương thuốc từ trong quyển nhật ký của bọn họ, tự mình điều chế, có dự định trở về đây thăm một chút, tôi muốn để cho mình toàn thân trở ra, khu vực làm việc của ba mẹ tôi cũng là khu vực khí hậu nhiệt đới, cho nên phải chuẩn bị những thứ này.”

Lúc nhắc đến ba mẹ, sắc mặt của Trương Vũ lại bi thương một lần nữa.

Thẩm Hạ Lan không nói cái gì mà là nhìn về phía Tô Nam.

Tô Nam nhẹ gật đầu.

Lúc này trái tim của Thẩm Hạ Lan mới yên tâm trở lại.

Không trách được cô nhạy cảm, thật sự là ở đây cô không thể không cảnh giác, nếu không thì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ không biến mất không thấy bóng dáng ở trước mặt của mình.

Tô Nam rất hiểu tâm trạng của Thẩm Hạ Lan, cũng không nói cái gì, mấy người bọn họ treo viên thuốc ở trên người rồi đi theo Trương Vũ vào trong núi.

Sau khi Diệp Minh Triết lên núi thì trông vô cùng hưng phấn.

“Mẹ ơi, mẹ nhìn đi, đó là cái gì vậy?”

Cậu bé chỉ vào một con bướm rất lớn.

“Đây không phải là con bướm hả?”

“Nhưng mà con bướm đó lớn quá, hơn nữa lại rất xinh đẹp, đây là lần đầu tiên con nhìn thấy đó.”

Diệp Minh Triết nói xong là muốn đưa tay bắt nó, lại bị Trương Vũ ngăn cản lại.

“Đừng cử động, ở đây đồ vật càng xinh đẹp thì lại càng không nên chạm vào, đó là con bướm độc, nó có độc, trên cánh của nó đều là độc phấn, một khi chạm tay vào thì tay của cháu sẽ bị thối rữa.”

“Hả! Đáng sợ như vậy luôn.”

Diệp Minh Triết vội vàng thu tay về, núp ở trong ngực của Thẩm Hạ Lan.

Thấy con trai của mình vẫn còn biết sợ hãi, lúc này Thẩm Hạ Lan mới yên lòng.

“Con đó, đi theo là được rồi, con đừng có tùy tiện cử động lung tung có biết chưa?”

“Dạ.”

Diệp Minh Triết có chút thất vọng, nhưng mà vẫn không quản được ánh mắt của mình mà cứ nhìn khắp nơi, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh cảm thán.

Thẩm Hạ Lan sợ bị lạc mất cậu bé, trực tiếp ôm cậu bé.

Tô Nam sợ cô phí sức, nói: “Để tôi ôm thằng bé cho.”

“Không cần đâu, tôi có thể mà.”

Thẩm Hạ Lan không muốn giao Diệp Minh Triết cho người khác, ở đây cô chỉ tin tưởng mình.

Tô Nam cũng không nói cái gì.

Trương Vũ dẫn theo một nhóm người đi qua một rừng cây nhỏ, sau đó bọn người Thẩm Hạ Lan liền nhìn thấy một mảnh bách thảo viên.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng mà thảo dược ở đây vẫn còn tồn tại như cũ, khí tức nồng đậm lập tức làm cho người ta cảm thấy tinh thần thoải mái.

Trương Vũ nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt, sợ hãi thán phục nói: “Quả nhiên là ba mẹ tôi không lừa gạt chúng tôi, ở đây thật sự có bách thảo viên.”

“Oa! Đẹp tuyệt vời luôn.”

Diệp Minh Triết kinh ngạc nhìn mọi thứ này, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

“Con muốn chụp hết tất cả những thứ ở đây xuống, sau đó cho Nghê Nghê xem, em ấy chắc chắn sẽ thích.”

Khóe môi của Thẩm Hạ Lan nở một nụ cười.

Tình cảm giữa Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê rất tốt, hi vọng bọn nó vẫn có thể luôn như thế này.

Tô Nam nhìn hoàn cảnh xung quanh, sợ hãi thán phục nói: “Nơi này là một nơi bảo vật vô giá, có rất nhiều thảo dược trên thế giới đều đã bị tuyệt chủng, không ngờ đến là có thể nhìn thấy nó ở đây.”

“Ân Tuấn đã mua nơi này lại rồi.”

Thẩm Hạ Lan đi đến gần Tô Nam, thấp giọng nói: “Sau này anh có cần dược liệu gì thì cứ kêu Ân Tuấn cho anh là được.”

“Tôi sẽ nhớ kỹ câu nói này.”

Tô Nam vội vàng nói.

Thẩm Hạ Lan cười cười không nói cái gì nữa.

Sau khi mấy người bọn họ thán phục bách thảo viên xong Trương Vũ mang theo bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Ở phía xa xa có hơi chướng khí.

“Uống thuốc này vào đi.”

Trương Vũ đã chuẩn bị từ sớm.

Thẩm Hạ Lan vẫn nhìn về phía Tô Nam như cũ, sau khi nhận được sự đồng ý của Tô Nam rồi mới cùng với Diệp Minh Triết uống thuốc vào.

Đối với sự cảnh giác của Thẩm Hạ Lan, Trương Vũ không nói gì hết, cảm thấy tất cả những thứ này đều là bình thường, nếu như là anh ta thì anh ta cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng vào một người xa lạ chỉ vừa mới quen biết được có hai ngày.

Mấy người bọn họ đi qua chỗ chướng khí, Diệp Minh Triết cảm thấy chỗ nào cũng thần kỳ.

Thẩm Hạ Lan nhìn sơn động trước mắt, ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút quen thuộc.

“Sơn động này cùng với sơn động hồi lúc nãy chúng tôi rơi xuống hình như không khác nhau cho lắm.”

Trương Vũ nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, vội vàng nói: “Ba mẹ của tôi đã từng nói trong thôn của chúng tôi có rất nhiều sơn động được liên thông với nhau, nói là do lúc trước mọi người vì để tránh họa cho nên đã kết nối mấy sơn động này lại với nhau, là do tổ tiên của chúng tôi để lại, rất lâu trước kia là do tổ tiên của chúng tôi trốn tránh thời chiến cho nên mới đến đây ẩn cư, sau đó được truyền từ nhiều đời, cho nên đã trở thành như thế này.”

“Chờ đã, cậu nói mấy sơn động này đều nối tiếp với nhau hả?”

Thẩm Hạ Lan nắm bắt trọng điểm.

“Đúng vậy đó.”

Trương Vũ nhẹ gật đầu, không hiểu tại sao Thẩm Hạ Lan lại kích động như vậy.

“Nơi mà Ân Tuấn mất tích là ở gần sơn động, có khi nào Trương Dũng lợi dụng điểm này mà mang Ân Tuấn đi không?”

“Thế tại sao Ân Tuấn lại ngay cả cơ hội cảnh cáo cho cô mà cũng không có vậy chứ?”

Tô Nam hỏi thẳng Thẩm Hạ Lan, vấn đề này.

“Chúng ta đừng có đoán nữa, tìm thấy người mới là quan trọng nhất, bây giờ có đoán cũng vô dụng thôi.”

Trương Vũ nói, Thẩm Hạ Lan và Tô Nam nhẹ gật đầu.

Sau khi một nhóm người đi vào trong sơn động, Thẩm Hạ Lan liền quan sát một chút, cảm thấy nơi đây vô cùng sạch sẽ, ít nhất là sạch sẽ hơn nhiều so với sơn động mà bọn họ đã rơi xuống, sạch sẽ hơn rất nhiều.

“Chờ đã, nơi này có người ở lại, hoặc là nói Trương Dũng ở chỗ này mà không phải là chỗ lúc nãy chúng tôi rơi xuống, nơi đó có thể chỉ là một cái nhà kho của ông ta.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan để Tô Nam và Trương Vũ dừng bước lại.

“Chị có phát hiện gì?”

“Cũng không tính là phát hiện, sơn động mà lúc đó chúng tôi rơi xuống, mặc dù là có đồ ăn dự trữ nhưng mà rõ ràng không sạch sẽ bằng bên này, không phải Trương Vũ đã nói mộ của Trương Dũng nằm ở vị trí biên giới của khu mộ hả, hiện tại vị trí này đã được xem như là biên giới của khu mộ chưa?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Trương Vũ.

Trương Vũ lắc đầu nói: “Không phải đâu, nhưng mà cũng cách không xa, ở đằng sau sơn động này chính là nó, chúng ta đi vòng qua đi.”

“Vậy thì cứ đi vòng qua, tôi thật sự muốn xem xem rốt cuộc Trương Dũng là người hay quỷ.”

Đến mức độ này rồi, Thẩm Hạ Lan đã không còn sợ hãi nữa.

Cô chẳng những muốn tìm được Diệp Ân Tuấn, cũng muốn biết rõ Trương Dũng là chết hay sống, thậm chí tại sao ông ta lại ép buộc Diệp Ân Tuấn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.