Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 136: Chương 136: Chương 135




Ads Khi trở về khách sạn, Tư Kình Vũ bận rộn công việc, còn Nhan Nghiên ngồi bên cạnh, nhìn hắn nói chuyện điện thoại. Lúc đầu Nhan Nghiên không hiểu, về đó nghe kỹ liền hiểu ra. Thì ra Tư Kình Vũ mua chuộc tu sĩ ở giáo đường để bà ấy đổi lời khai, nói mình tận mắt nhìn thấy người đàn ông đã chết phi lễ với Lập Hạ, do đó Lập Hạ mới nổ súng tự vệ. 

Nhan Nghiên không nghĩ gan Tư Kình Vũ lớn đến vậy, ở đây không phải trong nước, mà là nước ngoài. Chỉ cần hơi sơ xuất, hắn cũng có thể bị bắt, tuy nhiên, đây là biện pháp duy nhất để Tư Kình Vũ cứu Lập Hạ ra. Để đạt được mục đích, chuyện gì hắn cũng dám làm. 

Đến khi Tư Kình Vũ xong việc, gọi phục vụ lên phòng chuẩn bị đường dây để hắn tiếp tục tham dự cuộc họp nội bộ. Lúc này, Nhan Nghiên nhận ra Tư Kình Vũ là một người đàn ông giỏi giang quyết đoán. Trong tình hình như vậy hắn vẫn còn phải xử lý chuyện công ty, từ chiều đến tối chỉ uống hai cốc nước, thời gian còn lại chỉ họp, ra quyết định và giao việc cho nhân viên. Lông mày hắn luôn luôn cau lại, theo trình tự đem từng việc một xử lý hoàn thiện. 

Lát sau Nhan Nghiên cũng thấm mệt, cô nằm lỳ ở trên giường miễn cưỡng mở mắt, sau đó nặng nề đi vào giấc ngủ. Không biết bao lâu sau, Nhan Nghiên tỉnh lại vì bị khiêu khích. Cô mơ màng hé mắt, thấy Tư Kình Vũ đang cởi quần áo mình. Theo bản năng, Nhan Nghiên kéo tay hắn: “Tư Kình Vũ, em mệt, cho em ngủ.” 

Tư Kình Vũ sửng sốt, Nhan Nghiên lại dùng giọng này nói chuyện với hắn, vừa nũng nịu, lại vừa cầu xin, giống như tình nhân, nhưng trong mắt còn toát ra vài phần kiều mỵ. Bụng hắn thắt lại, hơi thở càng nặng nề hơn. Hắn cởi hai cúc trên cổ ở váy ngủ của cô, trực tiếp kéo váy ngủ của cô xuống. Cô không mặc đồ lót, thân thể trắng nõn phơi bày trước mặt hắn không có gì che đậy. Môi hắn chạm vào gò má cô, tay nâng cằm: “Em cứ ngủ đi!” Tuy nói vậy nhưng ngón tay hắn lại tìm đến giữa hai chân cô. 

Như vậy Nhan Nghiên không sao ngủ được, cô oán trách mở mắt ra, dùng sức đẩy hắn một cái, nói: “Anh không thấy mệt sao?” Hắn bận rộn một ngày rồi, thế nào mà vẫn còn khí lực làm loại chuyện này. 

Tư Kình Vũ cười ha ha, ném quần lót của cô ra ngoài chăn, cũng cởi luôn quần áo của mình. Hắn nắm lấy cằm cô, chặn miệng nhỏ xinh xắn, môi cô mềm mại, lại vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Hắn giống như đang thưởng thức món điểm tâm hạng nhất, nhấm nháp từng chút một. Đến khi Nhan Nghiên uỷ khuất đẩy hắn ra, hơi thở dồn dập. Tư Kình Vũ cực kỳ thích bộ dạng Nhan Nghiên trên giường, vừa yếu ớt, vừa trẻ con, lại quyến rũ, khác hẳn với hình ảnh bình thường của cô. Khi hắn chiếm lấy cô, lông mi cô nhướng lên, mang theo oán trách, lại như muốn xin hắn tha cho cô. 

Tư Kình Vũ về cơ bản cũng là một người đàn ông bình thường, nhìn chung không khác những người đàn ông khác bao nhiêu, luôn hy vọng người đàn bà của mình thần phục mình, ỷ lại mình. Bình thường Nhan Nghiên làm cái gì cũng tốt, luôn luôn bất khuất, cứng cỏi, không buông tay. Chỉ trên giường cô mới là một cô gái bé nhỏ, nghĩ đến đây đôi mắt Tư Kình Vũ càng tối lại hơn, hắn nâng một chân cô lên, một thúc liền tiến vào. Bên trong đó lúc này vừa mềm mại lại vừa khít khao, rất là thoải mái! 

Nhan Nghiên nhỏ giọng ưm một tiếng, tay nắm lấy gối. Khí lực của Tư Kình Vũ thật lớn, tinh lực cũng rất tốt, lần lượt đẩy cô lên đầu giường, may mà có cái gối đặt lên đầu, nếu không đảm bảo cái đầu của cô sẽ gặp nạn. Nhan Nghiên kỳ thực vẫn chưa tỉnh táo, ngay cả lúc này cô cũng rất giống như đang trong cơn mơ. Cô nghiêng nghiêng đầu, hé mắt nhìn hắn, nhưng không nhìn rõ, trong thân thể cô giống như có một cây cột vừa to vừa nóng đâm ra đâm vào. Thân thể Nhan Nghiên như bị căng lên, cô muốn kêu lên nhưng lại không kêu được. 

Sau đó, Tư Kình Vũ bế cô lên, cây cột cũng ngừng lại, Nhan Nghiên hít một hơi, đành phải ôm lấy hai vai đẫm mồ hôi của hắn. Nhan Nghiên có áo giác, mình có phải đã chết rồi không, nếu không tại sao cô có cảm giác không hít thở được. 

Tư Kình Vũ ôm mông cô, sau đó bắt đầu hoạt động, không biết hắn đang nghĩ gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của cô. Đôi mắt ấy càng ngày càng tối hơn, hung hăng đè người cô xuống rồi hôn lên một lần nữa. Hạ thân hắn chuyển động rất nhanh và mạnh, tay lại như là bóp lấy cổ cô, tay kia vuốt mồ hôi trên mặt cô, rồi lại nồng nhiệt hôn liên tiếp. 

Đêm hôm nay có điểm khác với những lần hoan ái trước, đến hơn nửa thời gian đều là Nhan Nghiên khóc xin tha, nhưng lần này, cô sửng sốt đến một chữ cũng không nói, đôi mắt hơi hé mở ra, như đang nhìn hắn mà lại như không nhìn. Càng về sau Tư Kình Vũ vận động càng mạnh mẽ, phản ứng lớn nhất của cô cũng chỉ là đưa tay bấm sâu vào da thịt hắn, miệng hơi hé mở, chất lỏng trong suốt làm môi cô càng thêm hồng nhuận dụ hoặc!  Tư Kình Vũ ấn đầu Nhan Nghiên xuống, lại hôn lên môi cô thêm một lần, tay kéo chân Nhan Nghiên vòng quanh thắt lưng hắn, rồi hướng nơi sâu nhất mà đâm vào, muốn khơi dậy những phản ứng khác lạ như vậy của cô. 

Nhan Nghiên thực sự không chịu nổi, rốt cuộc cũng không duy trì nổi nữa mà bám chân trên lưng hắn không có xuống. Nụ hôn của hắn, cô cũng không phản ứng lại, chỉ có thể bị động để mặc hắn hôn. Cô đương nhiên không biết rõ tâm tư của hắn, cô nghiêng mặt tránh né nụ hôn, cổ họng cô như khô cháy, dường như không phát ra được âm thanh, thậm chí đôi mắt cũng khô cạn. Thế nhưng trong lòng Nhan Nghiên lại thầm gọi tên Tư Kình Vũ rất nhiều lần, một lần lại một lần, càng gọi càng làm cô thêm tuyệt vọng, tưởng chừng như không có điểm tận cùng. 

Bỗng nhiên Nhan Nghiên nhớ đến một bộ phim, nữ chính nói, đàn ông cũng giống như con rắn, không ngừng cố gắng cuốn chặt cơ thể phụ nữ, cho đến khi phải siết vào trong trái tim họ. Hiện giờ, cô cảm thấy cô cũng là ở tình thế này. Tư Kình Vũ là con rắn đó, hắn muốn cuốn chặt thân thể cô, cứ từng tấc một cuốn chặt vào bên trong, cô không thể ngăn cản nổi, cho đến khi hắn hoàn toàn siết chặt vào trong tim cô, đau đớn giống như muốn nổ tung! 

Dù có đau, nhưng Nhan Nghiên cũng không kêu nổi, cô chỉ biết nhìn hắn, ánh mắt yếu ớt dõi theo Tư Kình Vũ. Cô muốn nhìn xem trên mặt hắn có điểm gì khác, cô không cần phải tự nhận lấy hết tổn thương về mình như vậy! 

Tư Kình Vũ nhìn chằm chằm Nhan Nghiên, mỗi biểu lộ đều không thoát được ánh mắt của hắn. Mắt Nhan Nghiên giống như rất kiệt sức yếu ớt, lại chạm đến đáy lòng hắn. Tư Kình Vũ không khỏi run lên, càng như vậy, hắn lại càng chuyển động thật nhanh thật mạnh. Hắn đột nhiên có một loại thôi thúc, hắn muốn cứ như vậy giết Nhan Nghiên, để cô chết trong lòng mình. 

Tay hắn chạm xuôi xuống gò má cô, chuyển xuống cổ, hạ thân động mạnh, tay lại bóp ở cổ Nhan Nghiên. Cổ của cô rất nhỏ nhắn, cũng vô cùng yếu ớt, chỉ cần hắn dùng lực, người phụ nữ này sẽ chết ngay tại đây. Hắn hơi bóp chặt hơn một chút, càng như vậy thân thể hắn càng hưng phấn hơn, trên tay hắn tự nhiên cũng bóp càng chặt hơn. 

Nhan Nghiên cũng hiểu hắn muốn làm gì, cô không giãy dụa, chỉ là dùng đôi mắt như vậy mà nhìn hắn. Ngay sau đó, cô cũng nhanh chóng lên đỉnh. Hai mắt cô nhắm nghiền, có lẽ chấm dứt  như vậy cũng không tệ, bởi vì cô cũng không biết mình nên tiếp tục làm gì nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.