Ads
Nhan Nghiên thật sự cho rằng, mình đã chết trên người Tư Kình Vũ rồi. Khi hai người cùng lên đỉnh, hắn buông lỏng cô ra, cúi người xuống hôn cô thật sâu. Nhan Nghiên bị động tiếp nhận nụ hôn của hắn, khoé mắt rốt cục rơi xuống một giọt lệ.
Khi Nhan Nghiên tỉnh lại, Tư Kình Vũ đã không còn ở đây, nhưng trên giường vẫn còn đọng lại mùi hơi nồng đậm của hắn, nhắc Nhan Nghiên chuyện đã xảy ra đêm qua. Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Tư Kình Vũ quấn khăn tắm từ bên trong bước ra. Nhìn thấy Nhan Nghiên lộ ra nửa vai trần, biểu lộ mơ màng, hắn nở nụ cười: “Đi tắm rồi thay quần áo, anh đưa em đi ăn.”
Đầu tiên Nhan Nghiên nhìn hắn, sau đó đưa mắt về phía đồng hồ điện tử ở đầu giường, đã mười một giờ. Đầu cô âm ỉ đau đau, chẳng lẽ tối hôm qua vận động quá kịch liệt? Tại sao cô lại ngủ mê mệt đến giờ mới mở mắt ra nổi.
“Muốn anh bế em vào phòng tắm?” Tư Kình Vũ chẳng biết đến trước mặt cô từ lúc nào, khoé miệng cười nhưng vẫn hiện lên một chút vẻ nghiền ngẫm.
Mặt Nhan Nghiên đỏ bừng, luống cuống giữ chặt chăn, nói: “Không, không cần!” Cô loanh quanh tìm quần áo, lúc này mới phát hiện ra áo ngủ bị ném cách giường rất xa, bên cạnh chỉ còn chiếc quần lót. Nhan Nghiên ảo não trừng mắt nhìn hắn, “Lấy quần áo tới giúp em!”
Bộ dạng e lệ của cô làm Tư Kình Vũ mỉm cười, hắn cúi người xuống nhặt váy ngủ của cô. Tay hắn rất lớn, còn áo ngủ của cô chỉ là một lớp vài mỏng manh. Lòng bàn tay Tư Kình Vũ tinh tế ma sát váy ngủ của cô, ánh mắt ái muội nhìn cô, dù là động tác hay ánh mắt đều hết sức khiêu khích.
“Tư Kình Vũ!” tai và cổ Nhan Nghiên đỏ ửng, cô chui vào chăn không động đậy, nhìn hắn đầy oán hận. Nhất thời, cô cảm thấy lạ lẫm, giữa hai người đã bao giờ có chuyện như vậy xảy ra đâu.
Trong mắt Tư Kình Vũ, Nhan Nghiên trở nên đáng yêu vô cùng, vừa hờn dỗi, vừa thẹn thùng, rồi lại rất thân mật. Nếu không phải lát nữa hắn còn nhiều công việc, hắn sẽ không ngại gì trêu chọc cô thêm một lát. Hắn đưa áo ngủ cho cô: “Cho em mười lăm phút chuẩn bị, nếu không em sẽ phải để bụng đói!”
Nhan Nghiên tranh thủ thời gian ít ỏi khoác áo ngủ lên người, bước vài bước xuống giường rồi chạy vào phòng tắm. Đến khi nhìn vào gương mới biết mình chật vật đến như thế nào, trên cổ, trên ngực đều có các dấu vết. Nhan Nghiên rên lên, trời ạ, bộ dạng như vậy làm sao cô dám bước ra khỏi cửa!
Cuối cùng Nhan Nghiên mặc một chiếc áo cotton, bên dưới là váy dài màu xanh nhạt, chân đi dép, tóc vén hai dải buộc ra sau. Với bộ dạng này, nếu không mở miệng nói chuyện, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng cô là một cô gái Thái Lan.
Tư Kình Vũ đưa Nhan Nghiên đi ăn, điện thoại của hắn không ngừng reo lên, ngoài các cuộc gọi đến từ trong nước còn có việc của Lập Hạ, Nhan Nghiên cũng không biết đến giờ này hắn đã mua được bao nhiêu người, tóm lại đến giờ hắn đã giúp Lập Hạ miễn được khởi tố. Cô không nghĩ Tư Kình Vũ có hiệu suất làm việc cao đến thế, chỉ một ngày mà có chuyển biến rất lớn.
Sau khi ăn xong, tâm tình của Tư Kình Vũ rất tốt, hắn kéo tay Nhan Nghiên cười nói: “Đi thôi, chúng ta đến đón Lập Hạ, vé máy bay đã chuẩn bị xong, 4h chiều có thể về nước.”
“Nhanh vậy!” Nhan Nghiên vô cùng ngạc nhiên, có thể thuận lợi về nước cũng là một chuyện tốt. Nhan Nghiên càng thêm ngưỡng mộ Tư Kình Vũ, trong lòng cũng có phần e dè, người đàn ông này có thế lực thật đáng sợ, từ nay về sau phải chú ý hơn nữa.
Khi Tư Kình Vũ đang cười với Nhan Nghiên thì phục vụ khách sạn đã lái xe đến. Hắn mở cửa cho cô, còn mình thì ngồi xuống ghế lái xe, nói: “Chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ để em gái mình khổ sở trong nhà giam đó quá lâu?”
Đúng vậy, hôm qua khi đến nhà giam Tư Kình Vũ nhìn thấy Lập Hạ chịu không ít đau khổ, khiến hắn không thể không đẩy nhanh tốc độ. Tuy nhiên, trong lòng Nhan Nghiên rất bồn chồn, Tư Kình Vũ cũng biết việc làm của hắn là phạm pháp, nhưng hắn không ngần ngại, bởi vì hắn là Tư Kình Vũ!
Tư Lập Hạ nhanh chóng được thả ra, chỉ sau hai ngày ngắn ngủi mà gầy hẳn đi, thần sắc vô cùng tiều tuỵ yếu ớt. Cô ta vừa nhìn thấy anh trai liền khóc sướt mướt. Tư Kình Vũ ôm Lập Hạ lên xe, ôn nhu nói: “Nhỏ ngốc, chúng ta về khách sạn trước để em rửa mặt, sau đó chúng ta về nước.”
Lập Hạ một lòng nghĩ rời khỏi nơi quái quỷ này, một giây cũng không muốn nán lại, thời gian đó thật là đáng sợ, đã gây ám ảnh cho Tư Lập Hạ. “Anh, rốt cuộc anh cũng cứu em ra, ở đây thật sự rất kinh khủng, chỉ cần ở thêm một ngày nữa em sẽ phát điên mất.”
Tư Kình Vũ vuốt ve khuôn mặt em gái, cười nhẹ nhàng với cô ta, sau đó ngồi vào phía trước của xe. Nhan Nghiên ngồi bên cạnh Lập Hạ, cầm tay cô ta, nói: “Lập Hạ, hiện giờ an toàn rồi, sẽ không còn ai làm tổn thương cô nữa.” Nhan Nghiên thấy trên người Tư Lập Hạ có không ít các vết bầm tím, giống như bị người khác đánh đập dã man. Có thể tưởng tượng được cô ta ở trong ngục bị đãi ngộ như thế nào.
Tư Lập Hạ tựa vào vai Nhan Nghiên, lúc này cô ta giống như một đứa bé bị oan ức, cái cô ta cần nhất chính là cảm giác an toàn. Không biết vì sao, chỉ cần ngồi cạnh Nhan Nghiên Tư Lập Hạ đã cảm thấy yên ổn, từ từ nhắm nghiền hai mắt như đang ngủ.
Nhan Nghiên và Tư Kình Vũ cũng không đánh thức cô ta, Tư Kình Vũ đi về phía khách sanj, Nhan Nghiên đưa cô ta về phòng tắm rửa, thay đồ, sau đó thu thập hành lý để đến sân bay. Một tiếng sau, Lập Hạ vẫn chưa bước ra khỏi phòng tắm, sắp đến giờ ra sân bay, hơn nữa Nhan Nghiên còn lo lắng không biết Lập Hạ có gặp chuyện gì trong phòng tắm không.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm: “Lập Hạ, cô đã khá hơn chưa? Chúng ta phải đến sân bay ngay lập tức, anh cô đang chờ bên ngoài.”
Bên trong không có tiếng trả lời, Nhan Nghiên vội vàng mở cửa bước vào. Bên trong, Lập Hạ đang nằm trong bồn tắm mà ngẩn người. Nhan Nghiên nhìn mà không khỏi đau lòng, cầm tay cô ta: “Lập Hạ, sao thế?”
Tư Lập Hạ quay đầu nhìn cô, cực kỳ bình tĩnh nói: “Nhan Nghiên, cô biết không? Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây.”
“Hiện giờ cô đã không sao rồi, đáng lẽ cô phải tin tưởng anh cô sẽ không để cô xảy ra chuyện gì chứ, không phải cô đã được thả ra rồi sao?” Nói xong, Nhan Nghiên lấy ra một cái khăn tắm lớn, “Chúng ta đứng dậy được không? Cô không muốn nhanh chóng rời khỏi đây sao? Anh cô đang chờ bên ngoài, chúng ta lập tức đến sân bay để rời khỏi nơi quái quỷ này.”
Lập Hạ sững sờ gật đầu, cầm khăn tắm quấn quanh người, mặc bộ đồ Nhan Nghiên đã chuẩn bị, sắp xếp mọi thứ đợi Tư Kình Vũ ở cửa ra vào.
Tư Kình Vũ sờ lên đầu em gái: “Em gái ngốc, chúng ta có thể trở về rồi”
Lập Hạ cười cười, bất giác kéo tay Nhan Nghiên đi về phía trước. Tư Kình Vũ không ngờ Lập Hạ lại ỷ lại Nhan Nghiên như vậy, thật cũng không quá để ý.