Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 82: Chương 82: Chương 81




Ads Chương 81 – Người xấu

Nhan Nghiên cười nhạt, nghiêng đầu nhìn hắn: “Tư thiếu gia, e rằng do anh nghĩ quá nhiều rồi, không còn sớm nữa, mời anh về đi!”

“Cô làm nhiều việc như vậy, mất bao công phu đưa tôi đến rồi lại bảo tôi trở về! Nhan Nghiên, rốt cục trong hồ lô của cô bán loại thuốc gì?”

Tư Kình Vũ tiến đến trước mặt cô, không muốn thừa nhận bản thân mình mãi vẫn không thể quên được cảm giác lúc hôn cô ở công ty. Môi cô nhỏ nhắn, ngọt ngào, thân thể mềm mại, còn toả ra một mùi hương nhàn nhạt. Rất nhiều lần, từ trong mộng tỉnh lại, hắn chỉ biết tắm nước lạnh. Chưa bao giờ hắn biết đến bản thân mình cũng có lúc mãnh liệt như vậy, giống như cảnh quen thuộc mà hắn đã mơ thấy nhiều năm trước kia. Trên giường, một thiếu nữ khóc lóc xin tha, mà chính mình lại tuỳ ý chiếm đoạt. Lửa nóng, kích tình làm hắn toàn thân khô nóng! Cô giống như đang gợi mở khiến lần này gặp mặt hắn cảm thấy như không thể chờ đợi được.

“Tư thiếu gia có thể trở về suy nghĩ kỹ, bất quá hiện tại mời anh về đi!” Nhan Nghiên chú ý nhìn cửa phòng Tử Hằng, cô không muốn cho anh ta vào, tuyệt không muốn để Tử Hằng nhìn thấy cảnh này.

“Thật sao? Cô thật sự muốn tôi rời đi sao?” Tư Kình Vũ kề sát môi cô, khuôn mặt trong trắng thuần khiết, đôi mắt linh động, thanh thuần giống như cô bé trong giấc mộng của hắn. Hơi thở của hắn ngày càng nóng bỏng, ngày càng dồn dập. Rốt cuộc, hắn cũng dùng một tay đè Nhan Nghiên xuống, hung hăng hôn lên môi cô.

Môi của cô mềm mại, lại ngọt không thể tưởng tượng nổi! Hắn muốn cướp đoạt, muốn chiếm lấy, còn muốn nuốt luôn vào bụng. Dù cô đang giãy dụa, hắn vẫn giữ chặt tay cô, đưa lên đỉnh đầu. Nửa người dưới dính sát vào thân thể cô, tay kia nâng cằm làm cho cô không cách nào né tránh được.

Tình huống phát sinh như vậy làm Nhan Nghiên không kịp chuẩn bị! Hắn mạnh mẽ xâm chiếm, khiến cô cũng nóng rực cả người. Khí lực Tư Kình Vũ quá lớn, cho dù cô giãy dụa như thế nào cũng không tránh được. Hắn dễ dàng mở hai hàm răng của cô, đưa lưỡi tiến thẳng vào.

Nhan Nghiên vô cùng luống cuống, rối loạn, nụ hôn của hắn quá nóng, lại giống như gây nghiện. Đầu óc cô bắt đầu hôn mê, tay chân như nhũn ra, hắn dùng một tay cũng có thể giữ chặt cổ tay cô.

Có một số việc bản thân cô cũng không ý thức đươc, Tư Kình Vũ đã buông cổ tay cô, mà Nhan Nghiên lại bất giác khoác tay lên vai anh.

Tư Kình Vũ mặc dù không nhiều kinh nghiệm với phụ nữ, nhưng cũng phát hiện được sự khuất phục của người phụ nữ trong lòng mình. Hắn buông cổ tay cô, luồn tay vào trong y phục, vuốt ve thân thể mềm mại, mịn màng ấy. Tư Kình vụ lại hôn lên vành tai nhẵn mịn của nàng, trong lòng không khỏi nghĩ, người đàn bà này, chính là sinh ra để đầu độc người khác.

“Tiểu Nghiên, hai người đang làm gì vậy?” Một giọng nói trẻ con thanh thuý vang lên, hai người không còn phản ứng nổi.

Sau đó, chân Tư Kình Vũ tê rần: “Người xấu, thả Tiểu Nghiên của cháu ra, không cho phép chú khi dễ Tiểu Nghiên”

Lúc này Nhan Nghiên mới tỉnh lại và ý thức được vừa rồi mình đã làm gì! Trời ạ, cô rõ ràng đang say mê Tư Kình Vũ, thậm chí còn tiếp tục như vậy, nếu Tử Hằng không đến, chẳng phải cô sẽ lên giường với hắn! Hơn nữa còn để con trai phát hiện ra! Nhất thời xấu hổ, giận dữ, hối hận nuối tiếc tràn ngập, cô vội vàng đẩy hắn ra, may sao quần áo trên người vẫn còn, không đến nỗi quá chật vật.

Tư Kình Vũ trong mắt vẫn còn tia liều lĩnh cùng nóng nảy, lại chứng kiến một đôi mắt vô cùng giống mình đang chăm chú nhìn lại. Tiểu quỷ này đứng chắn trước người Nhan Nghiên, hung ác cảnh cáo hắn. Tựa như chỉ cần hắn dám tiến thêm một bước sẽ cùng hắn quyết đấu.

Tư Kình Vũ nén xuống cảm giác khô nóng, đưa mắt nhìn Nhan Nghiên, so với hắn cô cũng không khá hơn bao nhiêu, khuôn mặt hồng hào, đặc biệt là hai gò má, đôi mắt lam sáng long lanh, hai cánh môi sưng đỏ làm hô hấp hắn đông cứng lại, càng cảm thấy tiểu quỷ trước mặt nhìn chướng mắt hơn. Hắn cười lạnh: “Tiểu quỷ, cháu đã nhìn kỹ chưa? Có lẽ đúng là chú khi dễ Tiểu Nghiên của cháu, nhưng Tiểu Nghiên tựa hồ rất thích bị chú lấn áp!”

“Tư Kình Vũ, anh im đi!” Nhan Nghiên thật sự nổi giận, cô ngồi xuống trước mặt con, nói “Hằng Hằng ngoan, con về phòng ngủ trước đi, còn lại Tiểu Nghiên sẽ xử lý”

“Tiểu Nghiên, mẹ vào trước đi, con đến đuổi chú xấu xa này đi”. Kẻ xấu trước mặt quá đáng ghét, đã khi dễ Tiểu Nghiên còn dám đắc ý “Người xấu, nếu chú không đi, cháu sẽ kêu cứu, buộc tội chú xâm nhập bất hợp pháp!”

Tư Kình Vũ bất luận thế nào cũng không ngờ được một đứa trẻ con lại biết buộc tội hắn xâm nhập bất hợp pháp. Hắn vốn định cười nhạo một phen, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt phẫn nộ của Tử Hằng. Trong lòng hắn run lên, một cảm giác khó hiểu dâng trào, như nói cho hắn biết không nên làm thương tổn đôi mắt của tiểu quỷ. Thân thể bé nhỏ như vậy, nhưng lại tràn ngập ý chí cường đại, ngăn cản trước mặt, bảo vệ cho mẹ mình. Không hiểu sao, hắn không muốn làm cho đứa trẻ này ghét mình, đặc biệt khi bị gọi là “người xấu”, hắn thật không đến nỗi như vậy chứ!

“Tư Kình Vũ, nếu anh còn có phong độ, mời anh đi cho!” Nhan Nghiên ôm con trai, nếu người đàn ông này dùng sức mạnh, e là cả hai mẹ con cũng không không chống cự nổi, nhưng sẽ chỉ làm cô thất vọng về hắn hơn, dù cho chưa bao giờ cô từng có bất cứ kỳ vọng gì ở hắn.

“Nhan Nghiên, chuyện hôm nay sẽ không dừng lại ở đây”. Tư Kình Vũ chưa quên mục đích của mình khi đến đây, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Tử Hằng. Dưới ánh đèn, mắt cậu bé phẫn nộ dị thường, trong mắt cậu, hắn tựa như kẻ có tội ác tày trời không thể tha thứ. Tư Kình Vũ xiết chặt ngực, còn muốn nói nhưng lại không nói nên lời. Hắn mở cửa, bỏ đi.

 

Nhan Nghiên người mềm nhũn, ôm con trai nói khẽ “Mẹ xin lỗi, tiểu Hằng”

“Tiểu Nghiên, chú xấu xa kia khi dễ mẹ, sao lại phải xin lỗi con” Tử Hằng xoa xoa mặt mẹ “Tiểu Nghiên, chú kia rất xấu xa, từ nay về sau đừng gặp chú đó nữa.”

Nghe thấy Tử Hằng gọi Tư Kình Vũ là người xấu, Nhan Nghiên nhất thời không nén nổi bi thương. Tử Hằng hận cùng một người với cô, Nhan Nghiên phải cảm thấy vui vẻ mới đúng. Nhưng cô không muốn khiến Tử Hằng như vậy, nó biết rõ người kia có liên hệ thế nào với mình, cho nên cô không muốn nó trở nên tràn ngập cừu hận với hắn. Kỳ thực, Tử Hằng chưa hẳn đã thấy hận, thậm chí trong đáy lòng lại có chút chờ mong người kia.

“Tiểu Hằng, kỳ thực hắn, hắn không có xấu xa như vậy. Chỉ là, chỉ là hiện giờ hắn không biết con là ai, thực xin lỗi Tiểu Hằng, mẹ thực xin lỗi con”. Đối diện với khuôn mặt non nớt của con trai, cô không nhịn được trào nước mắt.

“Mẹ!” Tử Hằng dùng bàn tay nhỏ bé vuốt tóc mẹ, “Con không quan tâm chú có biết rõ không, dù sao chú đó không thích con, con cũng không thích chú. Đó là người xấu, con không cần người xấu làm ba của con.”

Tiếng ba vang lên trong căn phòng dị thường thanh tịnh, trong lòng Tử Hằng, đó là từ nhạy cảm, cũng là ao ước từ nhỏ của nó. Chính là do cô phá huỷ tất cả, không nên để Tử Hằng tham gia vào cuộc chiến của mình!

Tim cô như bị dao cắt, nhưng không có cách nào để giải thích cho con trai. Cô muốn giáo dục con thật tốt, nhưng không nghĩ đến mình lại thất bại như vậy.

“Tiểu Nghiên, đồng ý với con đi, đừng gặp lại tên xấu xa kia nữa!” Tử Hằng dùng bàn tay nhỏ bé vuốt mặt mẫu thân, nói. Cậu sợ nhìn thấy người kia, ánh mắt hắn thật đáng sợ. Hắn không thích cậu, thậm chí còn chán ghét. Cậu thật sự cũng chán ghét gặp lại hắn a!

“Hằng Hằng, đồng ý với mẹ, sau khi xong việc, chúng ta sẽ không gặp lại hắn nữa!” Nhan Nghiên cũng ôm lấy mặt con hứa hẹn.

~~~~~~ Vficland.com ~~~~~~

Hôm sau, Nhan Nghiên đến công ty từ sớm, bước vào văn phòng đã thấy Tư Lập Hạ đang đứng khoanh tay chờ mình. Cô thấy nổi da gà, đến sớm như vậy hiển nhiên là muốn tìm đến mình.

“Chào buổi sáng, Tư tiểu thư!” Nhan Nghiên cười máy móc, bộ dạng điềm nhiên như không có chuyện gì. Tư Lập Hạ lạnh lùng nhìn nàng nói:

“Tôi muốn nói chuyện với cô!”, Nói xong người đã bước ra khỏi cửa.

Nhan Nghiên rất muốn vờ như không nghe thấy, con nhỏ này kỳ thực không nhiều tâm tư, tất cả tâm sự đều hiện hết lên mặt, vừa nhìn đã thấy hết. Bất quá cô đã đuổi kịp, cùng Tư Lập Hạ đi thang máy xuống dưới. Tư Lập Hạ yên lặng khác thường, cùng trong thang máy, cô ta đứng phía trước nhưng không nói một lời.

Cửa thang máy tầng một vừa mở, người xuất hiện trước mặt lại đúng là Vương Đồng. Vương Đồng sắc mặt không tốt, thậm chí còn tái nhợt, nhìn thấy cô và Tư Lập Hạ đi cùng nhau, hiển nhiên cảm thấy có chút kinh ngạc.

Tư Lập Hạ nhìn thấy Vương Đồng, đồng tử liền co rút lại, nhưng nhìn thấy không ít đồng nghiệp sau lưng, hung dữ nói: “Chó ngoan ít sủa.”

Vương Đồng tránh đường, sau lưng các đồng sự đã sớm nghe thấy tiếng Tư đại tiểu thư nổi tiếng phách lối, vội vàng cùng nhau tránh sang hai bên.

Nhan Nghiên đi theo sau, cùng Tư Lập Hạ ra khỏi toà nhà, một cỗ xe màu đen đang đứng chờ ngay trước cửa. Có thể đỗ xe trước cửa lớn của Thao Thiết, chỉ sợ không có mấy người a!

“Lên xe đi, mẹ tôi có chuyện muốn nói với cô.” Tư Lập Hạ không có ý định lên xe, lại trừng mắt nhìn cô bước lên xe. Nhan Nghiên cười cười, cũng không sợ hãi, mở cửa sau xe, quả nhiên Tống Ngọc San đang chờ bên trong. Cô ngồi lên, nói: “Chào Tư Phu nhân!”

Cửa xe đóng lại, lái xe bắt đầu đánh xe đi. Tống Ngọc San nhìn Nhan Nghiên dò xét “Lần trước gặp mặt vội vàng, cũng không nhìn kỹ, Nhan Nghiên, cháu thật sự thay đổi không ít, xinh đẹp hơn nhiều!”

Nhan Nghiên nở nụ cười “Con người lớn lên đương nhiên phải thay đổi. Chỉ có Tư phu nhân là ngược lại, so với trước đây vẫn y hệt, một chút cũng không thay đổi.”

Lời này một câu hai ý nghĩa, Tống Ngọc San không để ý, còn cầm tay cô “Tại sao lâu rồi không gặp còn tỏ vẻ xa lạ. Ta nhớ trước kia cháu còn gọi ta là bác Tống, hiện tại lại kêu ta như vậy a!”

“Hôm nay bác Tống tìm cháu có chuyện gì không?” Nhan Nghiên cũng không khách khí, trực tiếp hỏi.

Tống Ngọc San đưa ra một tập hồ sơ: “Hôm Kình Vũ đính hôn, cháu mang theo một đứa bé đến, làm ta vô cùng ngạc nhiên. Đứa bé tên là gì? Khi đó cháu có nói, ta lại quên mất”

Sắc mặt Nhan Nghiên hơi trầm xuống, nhìn Tống Ngọc San cầm hồ sơ trong tay. Bà ta biết hết chuyện năm đó của cô cùng Tư Kình Vũ, mà dựa vào tuổi của Tử Hằng, ai cũng có thể đoán được. Tống Ngọc San còn đợi sau khi điều tra xong mới hỏi lại cô. Rốt cục, cũng có chuyện hay để xem rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.